Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1554: Chương 1554: Chương 1601




Cô giống như là trở thành một người khác vậy, sáng sủa hoạt bát, rõ ràng trong bụng còn có thêm một đứa nhỏ, nhưng nhìn tổng thể thì lại chẳng khác gì những thiếu nữ mười tám bình thường.

Cô có thể ăn uống khỏe mạnh, chơi tốt ngủ cũng tốt, bụng to như vậy mà vẫn tràn đầy sức sống.

Thức ăn của cô ăn vào cũng không còn thấy đắng nữa, mà ngược lại còn ăn rất ngon miệng.

Cô cứ như được hồi sinh lại vậy.

Cô không biết bản thân mình tên gì, có quá khứ như thế nào, nhưng mà nhắc tới Cố Thành Trung, sắc mặt cô cũng không còn kích động như trước nữa, cứ giống như là nhắc tới một người xa lạ, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt không hài lòng.

cô suốt ngày luôn miệng nói Cố Thành Trung là tra nam, nhưng khi ông và Phó Bình Sinh hỏi cô rốt cuộc anh tra ở chỗ nào, cô liền không nói nên lời.

Lâu dần, bọn họ cũng không tra hỏi nữa, chỉ cần cô vui, tiếp tục sống tốt là được rồi.

Còn về duyên phận của hai người, ai cũng không ép buộc.

Gordon cũng không dám nói cho cậu Diên chuyện này, sợ ông nổi trận lôi đình.

Mà Hứa Trúc Linh với cái tên mới, chen vào vũ hội mặt nạ.

Cô bây giờ tên là Anie.

Mặc dù không có bạn nhảy, nhưng cô nhảy một mình cũng rất vui vẻ, sau đó có người chủ động mời cô, cô cũng không hề từ chối.

Lúc mà cô đang vui vẻ nhảy nhót, chợt thấy bóng dáng một người cao lớn tiến vào sàn nhảy, ngó nghiêng xung quanh tìm gì đó.

Tim cô bỗng run lên, anh ta sao có thể tới đây? Lẽ nào là đến tìm mình tính sổ sao?

Cô lập tức cuối đầu xuống, có chút thấp thỏm vì thế mà một vài lần lỡ đạp trúng chân bạn nhảy cùng.

“Cô làm gì vậy, rốt cuộc có nhảy nữa không đây?”

Một hai lần còn nhịn được, nhưng mà cô lại nhảy sai rất nhiều lần, hơn nữa chân của anh ta còn bị giày cao gót của cô còn đạp đến mức sưng lên.

Anh ta không chịu được nữa, có phần tức giận hỏi cô.

Anh ta vừa dứt lời, có không ít người lập tức vây lại xem, kể cả Cố Thành Trung.

Cô cùng với cái mặt nạ hình heo Peppa Pig kia, trong đám người toàn đeo mặt nạ màu đen, rất nổi bật.

Cô như vậy, một chút cũng không khó tìm!

Cố Thành Trung trực tiếp đi tới chỗ cô, cô bị dọa đến mức lập tức chạy tới cửa phụ rời đi.

Mà Cố Thành Trung cũng lập tức đuổi theo, chính bản thân anh cũng không biết rốt cuộc trên người cô có sức hấp dẫn gì mà lại thu hút anh tới như vậy.

Rõ ràng, loại chuyện không thu được kết quả này có thể để cho Khương Anh Tùng làm, vậy mà…

Nữ nhân sao có thể so với tốc độ của đàn ông được, cô mới dừng được một lát đã bị Cố Thành Trung đuổi kịp rồi.

Cô vậy mà lại chạy tới ngõ cụt, phía sau là một bức tường rất cao… phía trước thì… Cố Thành Trung đã gần ngay trước mắt rồi.

Cô chớp mắt tỏ vẻ vô tội nhưng trong lòng thì nóng như lửa đốt tới nơi rồi.

“Nè, bọn lão đai các người, không phải muốn cô tiểu cô nương đây nghiêm túc đó chứ?”

Cố Thành Trung nghe thấy giọng nói hết sức quen thuộc này, trái tim đống băng giống như hở ra một lỗ hỏng vậy, lờ mờ nổi lên từng đợt sóng.

Quá giống rồi.

Giọng nói gần như là như đúc.

Hơn nữa, dáng người này, giống như là từ một khuôn mẫu đúc ra vậy.

Thêm việc cô đeo mặt nạ, nếu nhìn không kĩ, anh thật sự sẽ cho cô là Hứa Trúc Linh.

Anh xiết chặt tay, dặn bản thân phải lí trí lên.

“Ai sai cô đồn đại về tôi, tôi với cô gặp nhau khi nào, ai là người chỉ thị cho cô? Những lời nói đó của cô, là nghe được ở đâu? Đơn Diên là không có khói làm sao có lửa, đúng là những chuyện bịa đặt vô căn cứ.”

“Không có ai sai khiến tôi cả, chỉ là tôi muốn đòi công bằng cho người đã mất mà thôi! Tôi cảm thấy không công bằng, Hứa Trúc Linh cũng mất rồi, mà anh vẫn còn lợi dụng cô ấy, ngụy tạo vẻ mặt thâm tình kia, anh không thấy xấu hổ sao?” - Cô thở hồng hộc mà nói.

“Tôi không có. Đây đều là những lời đồn đại bên ngoài, trước giờ tôi chưa từng làm điều gì cả, nửa năm nay chỉ thông báo ra bên ngoài đúng một tin, đó chính là cả đời này tôi sẽ không kết hôn, vợ của tôi chỉ có một, đó chính là Hứa Trúc Linh”.

Hắn nói với tâm thế bình tĩnh, hết sức kiên nhẫn đối với lí luận của cô gái nhỏ trước mặt này.

Ngoại trừ Hứa Trúc Linh ra, anh ta chưa từng bày ra bộ dạng như vậy.

Hắn trước nay đều là người hành động thay vì nói, đối với hiếu lầm của thế giới bên ngoài, chẳng mấy may đếm xỉa tới.

Nhưng… cô gái trước mặt này.

Đôi mắt ấy, dáng người ấy, kể cả ngữ khí lúc nói chuyện cũng đều rất giống với Hứa Trúc Linh.

Không thèm đoán xem mặt của cô trông như thế nào nữa, anh ta có một loại ảo giác, giống như là đang nói chuyện với Hứa Trúc Linh vậy.

Hơn nữa cô bây giờ còn đang oán trách anh, cứ giống như bộ dạng trước đây mỗi lần mà anh và Hứa Trúc Linh cãi nhau vậy.

Nửa năm của anh ta, khó tìm được cảm giác ấm áp này, đây đúng một là chuyện không thể lường trước được.

“Trước đây anh làm tổn thương Hứa Trúc Linh nhiều như vậy, nhưng bây giờ chỉ vì một câu nói của anh, mà mọi người đều mù quáng tin tưởng anh rồi ư. Lẽ nào anh còn chưa từng nắm tay Ayako Nikkeikawa? Chưa từng đem cô ta về nhà?”.

“Đừng nói anh chưa từng khen thân hình cô ta đẹp? Chưa từng khen cô ta kiều diễm? Chưa từng khen cô ta gia thế tốt còn thông minh? Nói cũng để cho anh nói rồi, làm người tốt anh cũng để cho anh làm rồi, sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy?”.

Cố Thành Trung nghe những lời này, có chút bất đắt dĩ, bản thân anh cũng không giải thích được tại sao anh lại nói những điều vô nghĩa với cô gái này.

Anh trực tiếp tóm lấy cô, đưa cho Khương Anh Tùng, điều tra rõ kẻ đứng đằng sau chuyện này.

Cô quả thật có phần giống với Hứa Trúc Linh, nhưng cô ấy lại không phải như vậy, cô ta vốn không có tư cách có thể đứng trước mặt anh làm càn như vậy.

“Cô nói nhiều rồi đó”.

“Hừ, tôi nói đúng quá nên hổ thẹn rồi chứ gì? Nè anh… anh đừng có lại gần đây, nếu không tôi la lên đó!”

Cố Thành Trung không trả lời, bởi vì anh cảm thấy phí lời.

Anh tiến lên phía trước, muốn đánh ngất cô rồi đem đi, nhưng không ngờ cô lại ngã xuống một cái phịch, cô gỡ cổ áo mình ra lăn qua lăn lại.

“Người đâu, mau tới cứu tôi với, có người muốn cưỡng hiếp tôi nè”.

“Không ngờ trên đời này, ban ngày ban mặt, còn dám làm càn như vậy”.

“Có người ở đây không, đi ngang qua dừng lại chút đi, đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Cố Linh mà lại muốn cưỡng bức tiểu nữ”.

Cô dùng hết sức vừa khóc vừa la, kêu gọi được không ít người tới”.

Cố Thành Trung nhất thời khó đi được, tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong, lỡ rồi… đâm lao thì theo vậy.

Học sinh trong trường thì thầm to nhỏ, chỉ tới chỉ lui.

“Chuyện này là sao?”

“Đây không phải là Cố Thành Trung à?”

“Chính mắt tôi nhìn thấy anh ta đuổi theo cô ấy, hai người này có quan hệ gì với nhau vậy?”

Hứa Trúc Linh thấy có nhiều người như vậy, lập tức khóc sướt mướt nói: “Huhu, mau mau cứu tôi”.

Cô sợ mọi người không thấy nước mắt dưới lớp mặt nạ của cô, vậy không phải uổng công cô khóc nãy giờ rồi ư, dứt khoát tháo mặt nạ xuống, khóc một trần ầm ĩ.

“Anh ta… anh ta nhìn thấy vẻ đẹp của tôi, liền theo tôi chạy tới chỗ này, người qua lại thì thưa thớt, ánh đèn thì lờ mờ, lại không có ai theo dõi, liền giơ móng vuốt về phía tôi…”

“Không phải chứ? Cô… dáng vẻ cô như thế này, mà lại bị người khác cướp sắc? Hơn nữa, còn là anh Cố Thành Trung đây!”

Cuối cùng có người nhịn không nổi nữa, nếu như bây giờ cô đeo chiếc mặt nạ đúng là một mỹ nhân, còn có khả năng như vậy, nhưng chiếc mặt nạ mà cô đang đeo quá bình thường, căn bản là khiến người khác không nhìn thấy đẹp chỗ nào.

"Tôi... dáng người tôi rất đẹp."

"Nè... cô có hiểu lầm gì về bản thân không?"

Hứa Trúc Linh sau khi nghe những lời này hoàn toàn xấu hổ, cô quên mất bây giờ dáng người mình như thế nào.

Sau khi sinh con xong, ngực cũng không phát triển nữa.

Thiệt là ngại quá đi.

“Trời ơi, sao hiệu trưởng lại tới đây?”

Cô đột nhiên chỉ về phía trước, la làng lên.

Mọi người đều nhìn theo hướng đó, Hứa Trúc Linh nhân cơ hội lẻn vào trong đám người, nhanh chóng chuồn khỏi.

Lần này Cố Thành Trung không đuổi theo nữa, trong mắt hiện ra một tia lạnh lẽo.

Nha đầu kia đúng là quá to gan rồi, không coi ai ra gì, hơn nữa còn nói chuyện hồ đồ.

Cô ta chỉ là một người ngoài, cái gì cũng không hiểu, lại dám chất vấn về tình cảm của anh dành cho Trúc Linh, đúng là tội đáng muôn chết.

Đám người dần dần tản ra, anh liền gọi điện thoại cho Khương Anh Tùng.

“Tra cho tôi… Hôm nay ở ngày kỉ niệm thành lập Đại học Đà Nẵng xuất hiện một người phụ nữ, cô ta mang chiếc mặt nạ hình heo Peppa Pig”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.