Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1559: Chương 1559: Chương 1606




Anh ấy mặc âu phục, hiệu quả làm việc thế này cũng quá thấp rồi, cô ấy cứ thế đích thân đi vào.

Cô làm nóng lòng bàn tay mình, không ngừng xoa bụng anh ấy, nhìn thấy tĩnh mạch anh ấy dịu đi khá nhiều, cô cũng an tâm hơn rồi, ít nhất thì cách này cũng có ích.

Cô muốn kéo anh ấy lên ghế sô-fa, nhưng cơ thể anh ta thật sự là quá nặng, cô không thể kéo anh lên được.

Cuối cùng, chỉ đành dựa vào thân sau của anh, để đầu anh ta dựa vào ngực mình, như thế anh ta mới có thể nằm thoải mái một chút.

Rất nhanh sau đó bác sĩ đến, đem anh ta đi viện, hóa ra là viêm dạ dày cấp tính.

Thật may mà cô kịp cho anh dùng chút thuốc dạ dày, nếu không tình huống sẽ rất nguy hiểm.

Tin tức nhanh chóng được truyền đến tai Khương Anh Tùng, anh ta vội vội vàng vàng chạy qua bệnh viện, khi biết được Cố Thành Trung không sao, anh không kìm được mà thở hắt ra một hơi.

Bác sĩ dặn đi dặn lại rằng: “Dạ dày của bệnh nhân lở loét rất nghiêm trọng, nhìn cái là biết không ăn uống đúng giờ, uống cà phê trong thời gian dài, hơn nữa thời gian làm việc và nghỉ ngơi không phù hợp nên mới nghiêm trọng thế này.”

“Những cái này đều ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến dạ dày! Bắt buộc phải kiểm soát nghiêm khắc, một ngày ba bữa, kiêng đồ cay đồ lạnh, thời gian này chỉ nên ăn đồ lỏng, nếu còn tiếp tục ăn uống không đúng giờ thì đến thần tiên cũng không cứu nổi đâu.”

Bác sĩ bày ra một vẻ mặt nghiêm túc, có thể thấy lời ông nói hoàn toàn không phải cảnh cáo mà đó toàn là sự thật.

Hứa Trúc Linh nằm bò ra cửa, nghe không sót chữ nào, Khương Anh Tùng không ngừng gật đầu.

Anh biết Hứa Trúc Linh đang ở đó, cũng không ngăn cản, dù gì cô ấy cũng là ân nhân cứu mạng của anh Cố.

Rất nhanh sau đó Khương Anh Tùng quay ra, cúi rạp người trước cô, dọa Hứa Trúc Linh giật cả mình, cô vội vã đỡ anh ta dậy.

“Đừng như vậy, tôi đỡ không lại đâu.”

“Cô đã cứu tiên sinh một mạng, bất luận Khương Anh Tùng tôi có hành lễ lớn như thế nào, cô An Ny đều xứng đáng.”

“Anh biết tôi sao?”

Hứa Trúc Linh hơi bị dọa một chút nhưng rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.

Cố Thành Trung không thể đích thân đi điều tra gia thế của mình được, chắc chắn Khương Anh Tùng là người biết đầu tiên.

“Ừ.”

“Anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh ấy lại thành thế này không? Ngày trước anh ấy đâu có bị bệnh dạ dày.”

“Từ sau khi cô Trúc Linh qua đời, anh Cố hoàn toàn suy sụp, không thích nói chuyện với người khác, trong lòng lúc nào cũng nghĩ chuyện báo thù. Anh ấy mỗi ngày làm việc không ngừng nghỉ, không giám buông lỏng bản thân một chút nào, hoàn thành xong công việc lại đứng trước cửa nhà họ Qúy, tôi chăm lo thế nào nổi ngày ba bữa, trừ khi đói mới chịu ăn chút đồ. Mà ăn chưa nổi hai miếng đã chê nhạt nhẽo.”

“Tôi đã tìm kiếm tất cả các đầu bếp nổi tiếng trên thế giới, tám trường phái ẩm thực, các nền ẩm thực kinh điển các nước đều vô ích. Tiên sinh đều ăn không ngon, ai nói gì cũng vô dụng.”

“Nếu cô Trúc Linh còn trên đời, cô ấy nhất định sẽ dặn dò tiên sinh ăn uống đầy đủ, tiên sinh không chịu nghe lời ai hết, nhưng lại nghe lời vợ mình. cô Trúc Linh ngày trước ở nhà họ Qúy, vợ chồng dù tách biệt hai nơi nhưng tiên sinh cũng không dằn vặt bản thân như thế này. Bởi vì anh ấy biết, nếu như bản thân sụp đổ, cô Trúc Linh sẽ là người buồn nhất.

“Nhưng giờ cô Trúc Linh đã không còn nữa rồi, tiên sinh…cũng không xem trọng bản thân mình nữa.”

Khương Anh Tùng ngữ khí không nén được nặng nề.

Hứa Trúc Linh nghe xong những lời này, không biết vì sao mà trong lòng vô cùng buồn.

Trái tim như bị một tảng đá lớn đè vào, đến thở cũng trở nên khó khăn.

“Anh…anh ấy là tự làm tự chịu, cũng không ai biến anh ta thành thế này, đều là anh ta tự tìm đến. Đến loài kiến còn ráng sống cho qua ngày, anh ta dựa vào đâu mà như vậy?”

“Haiz, một lời khó nói.”

Khương Anh Tùng lắc lắc đầu.

“cô An Ny, chuyện tiên sinh lâm bệnh nhập viện không tiện nói ra ngoài, vẫn mong cô giữ bí mật. Tôi biết cô là bạn tri kỷ của cô Trúc Linh, vậy nên vẫn tôn trọng cô, hi vọng cô An Ny sẽ không khiến tôi thất vọng.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không tận dụng thời thế vậy đâu, tuy rằng…tôi thật sự không thích anh ta chút nào.”

Câu nói cuối cùng đó cô nói rất nhỏ, sợ Khương Anh Tùng nghe thấy sẽ đánh mình.

Khương Anh Tùng đi xuống lấy thuốc, còn cô thay anh trông coi phòng bệnh.

Cô ngồi xuống một bên cách chỗ anh ta nằm khá xa, không tình nguyện ngồi gần anh ta quá.

Cơ thể là của anh ta,anh ta làm như vậy cho ai xem cơ chứ? Chỉ vì muốn diễn trọn vai người nặng tình mà ngốc đến mức này.

Cô thẫm thờ nhìn người đàn ông trên giường bệnh, lúc trước hăm dọa cô còn hung dữ cỡ nào, nhìn mà khiến người ta tức giận, nhưng giờ lại lặng lẽ nằm đây, vậy mà khiến cô nhất thời không thích nghi được.

Cô chống hai tay lên má, hướng đôi mắt tò mò nhìn anh.

Điều này cho thấy điều gì?

Trời tạo nghiệp thì có thể tha thứ còn tự tạo nghiệp thì không thể sống, nói không chừng đây chính là sự trả thù của ông trời.

Chính lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, nhân viên y tế đem theo bữa tối dinh dưỡng đi vào.

Đã tới giờ ăn tối rồi, chỉ cần nằm phòng bệnh VIP, bệnh viện đều sẽ mời một chuyên gia dinh dưỡng đến chuẩn bị đồ ăn, đến nhân viên điều dưỡng cũng có một phần.

Lần này đem tới hai phần ăn, cô và Khương Anh Tùng mỗi người một phần.

Cô bị giày vò đến bây giờ, chịu không ít sợ hãi, cũng sắp chết đói rồi.

Cô lấy vội đôi đũa, nhưng ngay khi nhìn thấy đồ ăn, lại cau mày khó chịu.

Bữa ăn dinh dưỡng do chuyên gia chuẩn bị? Nhưng nó là thế này sao, nhìn ngoài thì có vẻ đẹp, nhưng thực tế thì không ngon chút nào.

Cái gì gọi là thức ăn dinh dưỡng, là không những có dinh dưỡng, mà đồ ăn còn phải hợp khẩu vị.

Cô ấy nhìn nhân viên điều dưỡng đều đang ăn rất nhẹ nhàng và vô vị, tuy rằng thức ăn đều rất đắt, nhưng làm đồ ăn không ngon cũng vô ích.

Vậy thì, người bệnh mà ăn chắc chắn sẽ càng cảm thấy tẻ nhạt.

“Xin hỏi, một tháng mấy cô tốn hết bao nhiêu tiền ăn dinh dưỡng?”

“Mỗi tháng sáu trăm triệu.”

“Sáu trăm triệu?”

Hứa Trúc Linh trợn tròn mắt, hai tay chống nạnh: “Sao không đi cướp ngân hàng luôn đi, như thế này mà sáu trăm triệu à?”

“Nếu để tôi làm, giám chắc sẽ ngon hơn thế này nhiều, tôi còn không giám lấy nhiều tiền thế này, anh ta dựa vào cái gì cơ chứ?”

“Xem ra cô An Ny có cách nhìn khác về bữa ăn dinh dưỡng này, không biết cô An Ny đưa ra cái giá bao nhiêu?”

“Tôi?” Cô nhìn Khương Anh Tùng vừa quay trở lại, nghĩ một lúc: “Gía thị trường đều thế này à, tôi làm đồ ăn có thể ngon hơn bác sĩ dinh dưỡng này nhiều, vậy tôi nên tăng giá cao hơn chút sao?”

“Vậy đương nhiên, hay là tôi đưa cô một tỷ rưỡi một tháng, cô đến làm được không?”

“Làm cho ai?”

Cô choáng váng.

“Làm cho tiên sinh ăn, chỉ cần anh ấy hài lòng, tiền không là vấn đề, một tỷ rưỡi chỉ là mức lương cơ bản được không?”

“Hở? Làm cho anh ta á?”

Cô đưa tay chỉ vào Cố Thành Trung đang sống dở chết dở nằm trên giường, đôi lông mày ngay lập tức nhăn lại.

Cô lúc này không đến mức rất thiếu tiền, không cần phải vì con người này mà đi làm, bọn họ vốn dĩ không hợp nhau.

“Thôi…”

Cô mới định từ chối, không ngờ Khương Anh Tùng đổi ngữ điệu, nói: “Hay là cô An Ny sợ rồi, đến đầu bếp ba sao Michelin cũng chỉ đến thế, chỉ là khoe khoang bản thân mà thôi, trên thực tế thì chẳng có chuyện đó.”

“Tôi cũng chưa được thử món ăn cô An Ny làm, nói không chừng không bằng cả bệnh viện này. Bây giờ bắt đầu đã là một tỷ rưỡi, nói thật là có hơi sớm đó, hay là..”

“Thư kí Khương, anh có thể hoài nghi nhân phẩm của tôi, nhưng anh không được nghi ngờ chuyên môn của tôi! Tôi là đầu bếp chuyên nghiệp đó, sợ gì…mấy người châm biếm đầu bếp! Được, hôm nay tôi cho mọi người chiêm ngưỡng tài năng của tôi, nhà bếp của bệnh viện ở đâu, nếu như không ngon, một chút tiền tôi cũng không lấy, sau này cũng không bao giờ vào bếp nữa!”

Hứa Trúc Linh thở hổn hển nói.

Khương Anh Tùng nghe xong, ung dung cười: “ Vậy được, tôi đợi cô An Ny thể hiện tài năng.”

Hứa Trúc Linh nhìn nụ cười trên gương mặt anh ta, đột nhiên hiểu ra, bản thân đã bị lừa rồi.

Đối hương rõ ràng đang kích tướng.

Thôi xong, chỉ số IQ của bản thân sao lại không tăng được chút nào vậy, ngược lại còn như con ngốc có bầu ba năm.

Cô thầm hối hận, nhưng lời cũng đã nói rồi, nếu còn lật lọng, cô không thèm cái thể diện này nữa sao.

Cô chỉ đành chấp nhận số phận của mình nhằm thẳng hướng bếp mà đi, nếu đã quyết định làm rồi, vậy thì phải làm cho thật tốt, soi cho sáng mắt cho của bọn họ ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.