Hứa Trúc Linh chuyển đến nhà của Cố Thành Trung trong đêm, đã là hơn mười giờ.
Đồ của cô không nhiều, vậy nên chuyển đến cũng rất nhẹ nhàng.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô làm việc, vừa mới bắt đầu nấu cho Cố Thành Trung ít canh dưỡng dạ.
Các thiết bị nhà bếp sẵn sàng, hơn nữa dao kéo cũng rất dễ dùng, vừa nhìn là biết cô ngày trước đều đã dùng qua!
Cô tuy rằng đã quên toàn bộ, nhưng đứng ở đây, liền có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Cô không vội nấu ăn, hơn nữa còn muốn tản bộ xung quanh, xem môi trường sống ngày trước của mình.
Người giúp việc nhìn cô đầy ghen ghét, dường như lo lắng cái nhà này sẽ xuất hiện thêm một nữ chủ nhân. Luôn ở trước mặt cô nhấn mạnh Cố Thành Trung với mình ngày trước đã ân ái như thế nào, nói tình cảm của bọn họ không gì thay đổi được, sẽ không bị bất kì ai phá vỡ.
“cô An Ny, cô mới đến Đà Nẵng, cũng không quá hiểu chuyện của tiên sinh nhà chúng tôi với vợ ngài ấy. Bọn họ là một đôi khiến người khác nhìn vào phải ngưỡng mộ, nếu người khác có ý muốn chen, nghĩ rằng bà chủ không còn nữa, ông chủ cô đơn, liền cảm thấy có thể bước đến vị trí ấy, đừng để đến lúc bị tiên sinh đuổi đi, thật là buồn cười mà.”
“Tôi thấy cô An Ny cũng là một người trung thực, dù sao…trông thật thà như này, chặc chắn sẽ không đi quá giới hạn.”
“cô An Ny, cô không thể qua đó, đây là phòng ngủ của tiên sinh, không có sự phân phó của tiên sinh thì không được bước vào.”
Người giúp việc thấy cô đi thẳng về phòng ngủ, như đã quen với ngôi nhà này, vội vã ngăn cản.
Lúc này, tay Hứa Trúc Linh đã đặt trên nắm cửa, nghe xong câu này liền lặng lẽ rút về.
Người giúp việc đưa cô đi thăm sân sau trên lầu các kiểu, sau đó căn dặn không có việc gì thì đừng đến phòng đọc sách và phòng ngủ tầng hai.
Hứa Trúc Linh bĩu môi, không phản đối.
Cô mới không thèm quan tâm, dù gì cũng là chuyện trước kia, mình bây giờ đều đã quên hết rồi.
Cuối cùng cô quay về nhà bếp, ở đây cảm thấy rất quen thuộc, dao kéo rất dễ dùng, vì vậy bận rộn xong cũng không thấy mệt.
Khi Cố Thành Trung quay lại, bữa tối đã chuẩn bị xong.
Cố Thành Trung vừa thay giày ở cửa, ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, trái tim khé run lên.
Anh dường như quay về thời khắc ngày trước khi Hứa Trúc Linh còn đang ở nhà, bất kể anh về muộn như thế nào, cô đều giữ lại một ngọn đèn cho anh.
Cô rất thích nấu ăn,mỗi lần nghiên cứu ra một món mới, đều để anh thử đầu tiên.
Ngày trước có lần lỡ tay, nhưng đã lâu rồi, cô kiểm soát rất tốt, mỗi món ăn đều rất hợp khẩu vị.
“Anh quay về rồi? Nhanh lại ngồi xuống ăn cơm đi, vừa bắc xuống thôi, hơi nóng hừng hực.”
Hứa Trúc Linh đeo tạp dề, đang bưng đồ ăn.
Cố Thành Trung nhìn gương mặt cô, tuy răng đây hoàn toàn là gương mặt xa lạ, nhưng cảm giác cô ấy đem lại là đúng, chính là sự ấm áp này.
Cô ấy chính là Trúc Linh.
Thật ra trong lòng anh bây giờ có hàng ngàn hàng vạn lời nói, muốn hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra những gì, tại sao ánh mắt cô nhìn mình lại xa lạ như thế, cũng không còn tình cảm cháy bỏng như ban đầu.
Cô ấy hình như có rất nhiều hiểu lầm với mình, cứ luôn nói mình giả dối.
Cô ấy xuất hiện tại Luân Đôn, chắc chắn có liên quan đến Gỉan, nghĩ đến thời gian không còn sớm nữa, anh không còn muốn gấp rút tìm chứng cứ.
Chỉ cần…cô còn ở đây, chỗ nào cũng không chạy thoát là được.
“Dọn cơm rồi, canh dưỡng dạ của anh, thức ăn lỏng sẽ không no, buổi tối chắc chắn anh sẽ đói tiếp, tôi chuẩn bị hộp giữ nhiệt cho anh, nếu buổi tối anh có đói thì ăn một chút. Qua tuần này, dạ dày anh ổn hơn một chút có thể ăn được đồ ăn khác.”
“Ngồi xuống, ăn cùng tôi đi.”
Anh ta nhẹ nhàng nói.
Hứa Trúc Linh nghe xong, trong vô thức đưa mắt đảo xung quanh.
Khi Cố Thành Trung nói ra câu này, những cô giúp việc từng người từng người một nhìn tôi bằng một ánh mắt không chút lương thiện, như muốn đem cô nuốt chửng.
“Đây…có chút không hợp quy tắc? Tôi chỉ là người làm thôi.”
“Tôi đây không có quá nhiều quy tắc, hợp đồng cũng không nói đến việc cô không thể ngồi xuống ăn cơm với tôi. Hay là…cô bỏ độc vào đồ ăn, sợ mình ăn xong sẽ xảy ra chuyện.”
“Hứ, tôi có lòng nấu cơm cho anh, anh lại nghĩ tôi thành ra như vậy?”
“Ấn tượng ban đầu của cô về tôi vẫn luôn không tốt, tôi cũng không biết Trúc Linh rốt cuộc đã nói gì với cô. Bây giờ nghĩ lại, cô truyền tin đồn về tôi khắp nơi, vì Trúc Linh mà rêu rao chính nghĩa, nếu thật sự vì cô ấy mà hạ độc chết tôi, cũng không có gì đáng trách.”
“Tôi xác nhận sự độc ác của anh, tôi ăn được chưa? Để anh biết, cái gì gọi là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!”
Cô ngồi xuống, để chứng minh rằng mình không bỏ độc vào đồ ăn, dữ tợn ăn hai miếng, tức giận nhìn anh ta.
Cố Thành Trung vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là ý cười khó nhận ra.
Cô chịu không nổi chiêu kích tướng, khi anh gặp cô lần đầu tiên cũng như vậy, không thể chịu được sự khiêu kích, tính cách cũng rất nóng vội.
Lúc này, anh cũng không muốn dò hỏi là vì lí do gì, có thể thượng đế đã cho anh thêm một cơ hội nữa.
Thiếu sót lớn nhất trong cuộc đời anh, chính là biến Hứa Trúc Linh từ một cô gái thuần khiết như tờ giấy trở nên kiên cường dè dặn, cô ấy có hình dáng của bà chủ nhà hào phú, tự nhiên thoải mái.
Nhưng mà, cô ban đầu mà anh thích, chính là cái tính cách con nít, ngây thơ hồn nhiên, không màng thế sự.
Anh ấy đã ân hận, chỉ vì bản thân xuất thân phức tạp, khiến tâm trí cô phải chín chắn, cũng phải biết đến quá nhiều điều tối tăm dơ bẩn.
Có thể là từ nay về sau, chính là muốn bù đắp sự thiếu sót này, để anh...không còn áy náy.
Cô ấy bây giờ thế này rất tốt, sau sóng yên biển lặng, dáng vẻ cô ấy vẫn hệt như lần gặp đầu tiên.
Cô lúc đầu đã từng oán hận, bản thân mình không có năng lực theo đuổi cô, quan hệ hai người ngay từ khi bắt đầu đã là một cặp vợ chồng chưa cưới.
Bây giờ, khi anh đã bình tĩnh trở lại, có thời gian và năng lực, theo đuổi lại cô ấy.
Anh ngòi xuống, vốn tưởng sẽ chậm rãi ung dung dùng bữa, nhưng nhìn cô nuốt một miệng lớn thức ăn, khiến anh ăn ngon miệng hơn, học theo cách ăn này bắt đầu cùng ăn cơm với cô.
Bữa ăn rất ngon, món ăn kèm cũng rất hợp khẩu vị.
Cái nhà này, dần dần cũng có chút hơi ấm rồi.
Hứa Trúc Linh đột nhiên nghĩ ra một chuyện, Cố Thành Trung dường như hoàn toàn không câu nệ việc mình nói ban đầu.
Tuy rằng trở nên vô căn cứ, nhưng anh ta trước kia nóng vội như vậy, còn bây giờ lại bày ra thái độ thờ ơ, khiến cô rất nghi ngờ.
“Này, sao anh không hỏi tôi, rốt cuộc thì Hứa Trúc Linh đã nói gì với tôi?”
“Tôi bây giờ không vội.”
“Tại sao? Khi trước anh ở bệnh viện không có như thế này.”
“Cô ở ngay đây, tôi muốn biết lúc nào không được, vậy nên cũng không vội làm gì.”
“Cô ấy nói xấu anh, anh cũng không muốn biết sao?”
“Hả? Cô ấy nói gì?”
Hứa Trúc Linh bày ra vẻ mặt hứng thú, đặt đũa xuống nghiêng đầu vừa nghĩ vừa nói: “Cô ấy nói anh lớn tuổi, sắp đến thời kì mãn kinh rồi, hơn nữa anh vẻ ngoài cũng rất bình thường, dẫu sao thì lúc đầu cô ấy cũng chỉ xem anh có vẻ ngoài ưa nhìn thôi, sau này cô ấy phát hiện ra Ngôn Phúc Lâm, Diên, Kỷ Thiên Minh, Ôn Mạc Ngôn, Nguyên Doanh… mấy người này đều không tồi. Đặc biệt là Diên, mắt xanh tóc vàng, da đẹp. Quan trọng là người ta còn trẻ, năm nay vẫn chưa đến hai mươi sáu tuổi, còn biết chăm sóc người khác, nhà có tiền có quyền, đúng không?”
Cố Thành Trung nghe xong câu này, sắc mặt trở nên khó coi.
Anh ta dám khẳng định, nếu là trước kia Hứa Trúc Linh sẽ không dám nói câu này.
Nhưng bây giờ cô lại dứt khoát nói ra câu này!
Cô ấy nhìn mình bằng đôi mắt đầy lạ lẫm, dường như không nhớ một chút gì.
“Đây… thật sự là lời Hứa Trúc Linh nói sao?” Anh u ám nói.