Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1585: Chương 1585: Chương 1632




Anh ta thay quần áo rồi!

Bên ngoài khoác áo kaki, bên trong phối với một chiếc áo len cao cổ màu xám nhạt, trông đẹp trai và phong độ hơn hẳn so với vẻ thiếu sức sống trước đây.

“Anh… anh đổi phong cách ăn mặc rồi à?”

Châu Vũ vô cùng kinh ngạc hỏi.

“Không đẹp sao?” Hắc Ảnh hỏi ngược lại.

“Khá đẹp đó, đẹp hơn trước đây nhiều.”

Cô ấy cười nói.

“Thử xem có ngọt không?”

Anh ta đưa một miếng xoài đã cắt nhỏ cho Châu Vũ nhưng cô cô ấy lại ra hiệu anh ta đưa trái cây cho Hứa Trúc Linh.

Ở chỗ của cô ấy thì có tận mấy miếng, còn Hứa Trúc Linh thì lại không có một miếng trái cây nào, anh ta định tiếp khách kiểu gì đấy?

“Bảo chồng cô ta tự đi mua đi!

Người đâu, đưa cô ta về.”

“Anh đừng làm hại chị ấy!”

“Em cứ sống khỏe mạnh thì cô ta cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Trước khi Hứa Trúc Linh rời đi còn quay lại nhìn hai người bọn họ một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Mỗi lần Hắc Ảnh đưa miếng trái cây đến thì khóe miệng của cô ấy đều khẽ nhếch lên.

Cho dù vừa rồi mới nói xấu Hắc Ảnh nhiều như vậy, nói anh ta đủ loại tính cách xấu xa.

.. Nhưng khoảnh khắc cô ấy nhìn thấy anh ta thì tình yêu đã dạt dào trong ánh mắt, ánh mắt là thứ không thể lừa dối con người.

Làm cho cô đột nhiên nhớ tới một câu nói rất nổi tiếng ở trên mạng trước kia.

Anh ta có bao nhiêu khuyết điểm?

Rất nhiều, nhiều như những ngôi sao trên trời vậy, nhiều đến mức không thể đếm hết được.

Vậy còn ưu điểm của anh ta thì sao?

Chỉ có một ưu điểm duy nhất, có một không hai như mặt trời vậy.

Nếu như khuyết điểm của anh ta đã nhiều đến mức không thể đếm được còn ưu điểm thì lại ít đến đáng thương, vậy thì tại sao bạn lại vẫn kiên trì yêu anh ta, không chịu từ bỏ, không chịu rời xa chứ?

Bởi vì…

Mặt trời vừa xuất hiện thì ánh sao liền bị lu mờ và biến mất.

Có thể anh ta có rất nhiều khuyết điểm, nhưng chỉ cần một ưu điểm duy nhất đó là anh ta có thể chạm được đến trái tim của tôi là đủ rồi.

Thích một người làm gì có nhiều đạo lý đến vậy, chẳng qua là cứ hành động theo trái tim mà thôi.

Ở độ tuổi này của Châu Vũ, tình yêu là một thứ rất đẹp đẽ, dù yêu hay hận cũng đều rất lãng mạn. Nếu nhất định phải giữ lý trí tỉnh táo ở độ tuổi này thì liệu rằng trong cuộc đời có lúc nào là mơ hồ chứ?

Chẳng phải lúc đầu cô cũng mang theo sự mơ hồ đến bên Cố Thành Trung hay sao?

Cô vừa ra khỏi bệnh viện chưa được bao lâu thì Cố Thành Trung đã tìm đến, anh vội vàng mở cửa xe rồi ôm cô thật chặt.

“Em không sao là được rồi.”

Anh lẩm bẩm, nhắc đi nhắc lại câu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.