“Cậu làm được tất cả những việc đó rồi sao?”
“Đúng vậy, nhưng… nhưng cô ấy không thích em” ˆ “Tại sao cô ta lại không thích cậu?
Có những nguyên nhân nào làm cho phụ nữ không thích một người đàn ông?”
“Ngoại hình xấu xí, nghèo, trạch nam cả ngày chết dí trong nhà, không có chí tiến thủ, gân gần như vậy ạ…”
“Cậu có thể nói cụ thể hơn một chút được không?”
“Đại ca… có phải anh… thích cô Vũ không?”
“Tại sao lại là cô ấy?”
“Gần đây cũng chỉ có một mình cô Vũ là người phụ nữ duy nhất xuất hiện bên cạnh anh thôi, hơn nữa anh cũng không đưa người khác về nhà của anh, cũng không để cho bất cứ người phụ nữ nào nhìn thấy khuôn mặt thật của anh.
Nếu như người đó không phải là cô Vũ thì có chặt đầu em xuống em cũng không tin. Có phải anh thích cô Vũ rồi đúng không?”
“Tôi không biết.”
Phó Thiết Ảnh thật thà nói, rốt cuộc anh ta vấn không thể hiểu nổi thích là một cảm giác như thế nào.
Chẳng phải thích một người là một cảm giác rất vui vẻ sao? Nhưng tại sao đôi khi anh ta lại cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn bóp chết cô ấy ngay tức khắc chứ?
Phó Thiết Ảnh hơi cụp mắt xuống, che giấu sự trầm lặng năm sâu trong ánh mắt. Bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt lạ thường.
“Nhạc Tư, cậu đi theo tôi mấy năm rồi?”
“Tính từ khi đại ca mua em ở chợ đen về đến nay đã là tám năm rồi.”
“Vậy cậu có hiểu tôi không?”
Nhạc Tư nghe anh ta nói vậy thì im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới khẽ lắc đầu nhưng lại nghi hoặc gật gật đầu.
“Trong mắt em, đại ca là một người có sức mạnh vô địch, không ai có thể đánh bại anh. Dường như đại ca không hề có một điểm yếu nào, vì từ trước đến giờ anh đều rất nhân tâm, sát phạt quyết đoán. Tuy anh đi theo ông Nam, nghe ông ta sai khiến nhưng có nhiều lúc ông Nam cũng phải nhượng bộ anh mấy phần, hơn nữa ông ta cũng rất kiêng dè sức mạnh của anh. Đại ca đã từng bị nhốt trong trường đấu vật, trong đó còn có mấy con bò tót điên cuồng lao vào tấn công anh.”
“Ba ngày sau, trên người anh toàn là máu, từ trong trường đấu bước ra ngoài, mà mấy con bò tót đó đều đã bị anh giết chết, không những chết mà còn chết rất thảm. Đại ca là người nếu không đạt được mục đích thì sẽ tuyệt đối không buông tay, vì thế ngay cả ông Nam cũng không dám tùy tiện đắc tội với anh.”
“Em đi theo đại ca khá lâu rồi nhưng cũng không dám nói một tiếng hiểu anh vì tâm tư của đại ca thực sự quá sâu, em không đoán được, cũng không dám đoán mò vì tính tình của anh rất thất thường. Em biết càng nhiều sẽ càng dễ gặp nguy hiểm. Bởi vì… đối với đại ca mà nói thì em cũng chỉ là một tên đàn em được việc mà trong tay anh lại không thiếu những người như vậy, bất cứ lúc nào cũng có người thay thế vị trí của em. Vì thế nên em không dám đoán mò suy nghĩ nghĩ của anh, em chỉ biết rằng mình cần phải cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ mà đại ca giao phó, dù chết cũng không lùi bước.”
“Nhưng gần đây… em cảm thấy hình như đại ca đã dịu dàng hơn trước rất nhiều, cũng buông lỏng việc quản lý giới xã hội đen rồi. Trước đây, tuy rằng đại ca luôn thấy những việc vặt vãnh này rất phiên phức nhưng ít nhiều cũng sẽ ngó qua một chút, còn hiện giờ… anh lại có thể tin tưởng giao toàn bộ mọi việc cho em giải quyết.”