Cô sắp hết không khí mà chết rồi.
Mà đôi môi mỏng của anh đang giở trò xấu dính lên bên tai của cô, khàn khàn từ tính nói: “ Đi London thu phục một số người không quy củ, không có quan hệ gì với nhà họ Cố.”
Phó Minh Nam từ Lonđon quay về Đà Nẵng, nhân viên lâu năm lập tức vội vàng không yên, không ngừng chèn ép thế lực của bọn họ ở London.
Phó Minh Nam sai anh ta đi thanh lý môn hộ, anh ta mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
Loại tiểu nhân vật như thế này không cần anh đích thân xử lý, vậy mà Phó Minh Nam lại huy động nhân lực sai bản thân đi.
Đây rõ ràng là cố ý đem bản thân đánh lạc hướng.
Anh ta trước giờ luôn cẩn thận che dấu Châu Vũ, ngoài Nhạc Tư không ai biết đến mối quan hệ mập mờ của anh và Châu Vũ cả.: Phó Minh Nam không có lý do để nhận ra được việc này, vậy cho nên anh ta mới đắn đo không đoán được.
Hoặc có lẽ, Phó Minh Nam có kế hoạch của bản thân, kiêng kị bản thân, Sợ anh ta ngăn cản từ bên trong, cho nên cố ý điều anh ta đi.
Bây giờ mọi suy nghĩ đều là viển vồng, anh ta không có cách nào chứng minh được.
Anh ta không có cách nào làm trái lại mệnh lệnh của Phó Minh Nam, chiều nay máy bay sẽ cất cánh.
Châu Vũ nghe lời này, nhịn không được thở nhẹ một hơi.
Nhưng mà chưa kịp thở hết ra đã bị anh hôn xuống.
Nụ hôn này, trong nháy mắt không thể cứu vấn.
Trong cơ thể cô như có lửa, dường như có thể đốt cháy tất cả vậy.
Hai người mơ hồ bước đến giường, khi anh đang định kéo cà vạt và cài cúc áo thì Nhạc Tư đã gõ cửa bên ngoài.
“Đại ca, người của ông Nam đến rồi, muốn cùng anh đi qua đó, bây giờ muốn cùng anh trao đổi một chút kế hoạch, đã dẫn người đến phòng đọc sách rồi.”
Động tác của Phó Thiết Ảnh nháy mắt cứng đờ, đầu lông mày nhăn lại, cả gương mặt hết sức nghiêm trọng.
Anh sâu sắc nhìn Châu Vũ một cái, cuối cùng đem toàn bộ dục vọng hóa thành nhu tình, nhẹ nhàng hôn xuống trên đỉnh đầu cô.
Nụ hôn này, dừng lại mấy giây.
Nắng sớm chiếu rọi lên hai con người, vẽ lên hình dáng đẹp đẽ.
“Ở nhà ngoan ngoãn đợi tôi, ba ngày sau tôi quay về, thuốc Tạ Quế Anh đưa nhớ ngoan ngoãn uống hết, có thể giúp em kéo dài thêm một tháng. Tôi sẽ không để em chết, tin tôi.”
Não cô giờ bị vây trong trạng thái mơ hồ, cũng không biết cụ thể là anh ta đang nói đến cái gì, chỉ nhất mực nói vâng.
“Vậy tôi đi trước, có thể ra ngoài, nhưng Nhạc Tư phải đi theo, cẩn thận một chút.”
Đây là sự nhường nhịn cuối cùng của anh. j “Vâng…..Vâng – Anh đứng dậy, quay thân rời đi.
Mắt thấy anh sắp đi ra ngoài cửa, cô đột nhiên gọi anh lại.
“Phó Thiết Ảnh…
Tay anh dừng lại ở trên tay nắm cửa, thân mình dừng lại, quay người nhìn cô.
“Trên đường chú ý an toàn.”