“Anh trai anh……
“Đúng vậy, anh trai tôi………
Anh ta nghiêm túc kéo tay cô, đi ra hướng ngoài sân, khiến cho cô có chút buồn bực.
“Nếu như đi tiếp, chuông báo cảnh sát trong phòng sẽ kêu đấy.”
“Sẽ không kêu đâu.” Phó Thanh Viên nghiêm túc nói, thậm chí còn nắm tay ra dấu: “Tôi đã lén lút tắt chuông báo cảnh sát rồi.”
Phần mềm anh ta phát minh ra, tự nhiên sẽ có cách xử lý.
Điều này làm Hứa Trúc Linh càng thêm nghỉ ngờ, cô biết Phó Thanh Viên sẽ không làm hại bản thân, nghĩ đến anh trai anh ta là Phó Minh Tước có lẽ thật sự là có việc gấp cần tìm cô, do phòng tuyến xung quanh không thể đi vào mới cân Phó Thanh Viên làm trung gian.
Phó Minh Tước sẽ không làm hại bản thân cô, đây là chuyện duy nhất mà cô chắc chắn.
Cô đi ra phía bên ngoài, rất nhanh liền nhìn thấy Phó Minh Tước ở bên ngoài cách vài trăm mét.
“Anh tìm tôi?”
Cô nhìn bóng lưng của anh ta, nghỉ ngờ hòi.
“Gô đến rồi.”
Anh ta đảo con ngươi, nhìn ánh mắt có chút phức tạp.
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Ừm, thực ra có chút chuyện.”
Anh ta bất đắc dĩ nói: Phó Thanh Viên, ra tay đi.”
“Cái gì?”
Cô theo bản năng quay đầu nhìn Phó Thanh Viên, nhưng không ngờ đã bị bịt kín miệng.
Cô không ngờ rằng Phó Minh Tước thế nhưng lại liên thủ với một Phó Thanh Viên tâm tư đơn thuần ra tay với cô.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Phó Thanh Viên nắm nắm tóc tội nghiệp nhìn Phó Minh Tước.
“Em không sai, đây là phương pháp duy nhất có thể cứu chúng ta, đưa cô ấy đi”
“Anh Thành Trung không nhìn thấy cô ấy sẽ phát điên.”
“Điều anh muốn chính là anh ta phát điên, chuyện tiếp theo tất nhiên sẽ có người xử lý, em đi cùng với anh.”
Phó Minh Tước nhìn cậu bằng một ánh mắt dịu dàng, anh không nhận con quái vật Phó Thiết Ảnh, nhưng đối với Phó Thanh Viên vô cùng yêu thương. Truyện Quan Trường
Anh nhìn ra được thiên phú của cậu, muốn cậu che dấu thật kỹ, nếu không sẽ trở thành công cụ lợi dụng của Phó Minh Nam.
Thứ anh không chiếm được, anh muốn Phó Thanh Viên chiếm được.
Giữa anh em chảy chung một dòng máu.
Anh muốn Phó Thanh Viên thay bản thân mình sống tiếp, đơn thuần không có tâm cơ, đơn giản tùy ý, có thể thoải mái khóc cười lớn tiếng, không cần phải căng thẳng thần kinh, đến cuối cùng đến chính mình cũng không giống nữa.
Anh cố ý đưa cậu đến bên cạnh Cố Thành Trung, biết với tính cách của Hứa Trúc Linh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu.