Máu tươi……… tí tách rơi xuống, nhiễm đỏ cả thảm trải sàn.
“Diên……… Cô sửng sốt, lập tức vứt bỏ con dao.
Cô còn muốn kiểm tra vế thương của cậu, nhưng cậu lại dùng bên tay không bị thương nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô lên phòng ở trên tâng 3.
Đây là phòng giám sát, có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của phòng khách.
“Không phải em muốn biết tôi đang làm gì sao, bây giờ tôi nói cho em biết.”
“Nếu đã đối với tôi tuyệt tình như Vậy, còn quan tâm đến vết thương của tôi làm gì? Trong lòng tôi đã vỡ nát, khó có thể khép lại, em chỉ có thể nhìn thấy vết thương hiện tại của tôi, nhưng lại không nhìn thấy lòng của tôi?”
Đối mặt với câu hỏi như vậy, sau một lúc lâu cô cũng không trả lời được.
Cô không nói lời nào, chỉ tìm hòm thuốc bốn xung quanh, khó khăn mới tìm được một cái, chuẩn bị giúp cậu ấy xử lý vết thương.
“Tôi tự mình làm.”
Cậu ấy giống như giận dõi, cầm lấy băng vải.
Trong phòng giám sát không khí bồng trở nên cứng ngắc.
Cô kinh ngạc đứng đợi tại chỗ không nhúc nhích, giống như hồn vía bay mất vậy.
Chính vào lúc này, con ngươi cô di chuyển vì ở trong máy giám sát xuất hiện bóng hình của Cố Thành Trung.
Thần kinh của cô lập tức trở nên căng thẳng, phản ứng đầu tiên chính là đứng bật dậy, nhưng lại bị Diên giữ lại.
“Ngồi xuống!”
“Nhưng mà………
Lời cô nói vẫn chưa xong liền bị Diên dùng miếng vải bịt kín miệng.
Mà giờ phút này Cố Thành Trung trong phòng khách một mình đi tới.
Phó Minh Tước trong tin nhăn viết rất rõ ràng, chỉ được đến một mình, nếu như kinh động đến người khác, Diên sẽ lập tức đưa Hứa Trúc Linh đi London.
“Tôi đến rồi, Diên, cậu ở đâu.” Anh xiết chặt nắm tay, đè thấp hơi thở, lạnh lùng hô lên.
Lan can lầu 2, Phó Minh Tước đi ra ngoài, trong tay nắm khẩu súng ngắn.
Kỹ thuật bắn súng của anh trong danh sách bảng vàng tập đoàn Hắc Mao chính là tiếng tăm lừng lẫy.
“Hi, đã lâu không gặp.
“Diên đang ở đâu?”
“Chỉ cần mình tôi đối phó với anh là được, anh không cần gặp cậu ấy.”
“Tôi không cần cái giao dịch của cậu ấy với Phó Minh Nam, trả Hứa Trúc Linh lại cho tôi!”
“Cố Thành Trung, anh rất mạy mắn, vốn dĩ Diên định dùng thuốc giải để làm giao dịch với anh, nhưng không ngờ rắng Châu Vũ đã lấy được thuốc giải, cứu cô ta một mạng, giữ được mạng sống của cô ta. Nhưng như vậy thì sao, Diên sớm đã có chuẩn bị phương án thứ hai, giao dịch cùng với anh, cũng giao dịch với Hứa Trúc Linh rồi. Hai người thật sự là một cặp vợ chồng tốt nha!”
“Có chuyện gì thì nhằm vào tôi, không cần ra tay với cô ấy, cô ấy là giới hạn cuối cùng của tôi.”
Cố Thành Trung nói một hơi.
Anh lạnh lùng nhìn Phó Minh Tước, ánh mắt lợi hại giống như đang săn bắn tranh giành con mồi.