Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1639: Chương 1639: Chương 1794




Anh ta ở trong giới làm ăn là người bày mưu sáng suốt nhất, bụng dạ cứ như đã vòng vèo mười tám đường, lúc gài bãy người khác thật sự rất đáng sợ.

Tập đoàn mới giao vào tay anh ta vài ngày mà thị trường cổ phiếu đã bắt đầu có khởi sắc, tăng lên tới mấy trăm điểm.

Nhưng về mặt nhân tình thế thái, thì lại ngay thẳng chính trực không biết cong vẹo, đi đến thẳng đi thẳng.

Anh cực kỳ tán thưởng tính cách này của Phó Thiết Ảnh, trên thương trường bọn họ là anh em, nhưng cũng là kẻ địch âm thầm so tài trong tối, khiến anh càng có động lực hơn.

Anh đến độ tuổi này đã rất khó tìm được đối thủ ngang tầm rồi.

Diên cũng không tệ nhưng cách xa quá, trận chiến thương mại xuyên quốc gia thì đã có Cố Thiện Linh canh giữa, căn bản không tới lượt anh.

Ở Đà Nẵng, Phó Thiết Ảnh và anh có lực lượng ngang nhau, loại cảm giác này thật sự quá đã.

Kỳ phùng địch thủ, tràn đầy say mê.

Mà trong cuộc sống, tính cách này của anh ta lại cực kỳ sảng khoái, nên anh cũng vô cùng yêu thích.

“Đến xem thử nè, chúng ta so IQ đi!”

“Được thôi, anh còn sợ em sao!”

“Hai người đang chơi gì vậy?”

Hứa Trúc Linh đã bước từng bước vang dội đi đến, sau khi nhìn thấy máy đo lường thì cô không hề thấy xa lạ chút nào, dù sao khi cô đo thì cũng là 100 đó.

Cô chưa từng thấy Cố Thành Trung cho nên cũng cực kỳ tò mò.

“Đo đi đo đi.”

Phó Thiết Ảnh thúc giục, còn bản thân mình thì tự ngồi lên trước, vẻ mặt tràn đầy tự tin.

Khoảng năm phút sau, hệ thống phát ra thanh âm: “Trải qua kiểm tra, trị số IQ là 140.”

“Cao vậy hả?”

Hứa Trúc Linh trừng lớn mắt.

“Có chút vậy thôi à?”

Nhưng Phó Thiết Ảnh lại rất khiêm tốn mà nhìn về phía Cố Thành Trung.

“Đến lượt anh.”

Cố Thành Trung gật đầu, không chút sợ hãi mà tiến lên.

Từ sau lần kiểm tra trước kia thì chú An liền điều chỉnh về lại giá trị bình thường.

Anh không tin mình không so lại được Phó Thiết Ảnh.

Sau khi anh ngồi xuống, không bao lâu hệ thống liền phát ra thanh âm.

Đều là 140, không chênh một li.

Phó Thiết Ảnh bóp trán, nhấc chân đạp mạnh lên máy đo lường một cái.

“Thứ rác rưởi, không chuẩn chút c0) nao.

“Đúng là không chuẩn, anh vốn nên cao hơn em mới đúng.”

Cố Thành Trung còn chêm vào.

“Trúc Linh, em đo thử đi, để anh xem thử IQ của em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.