Hứa Trúc Linh vội đỡ cô ấy lên xe và đưa đến bệnh viện.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mới phát hiện ra cô ấy là một cô gái nhỏ nhắn thanh tú, trông có vẻ cũng không lớn hơn cô là bao, trắng trẻo xinh đẹp, sao có thể bị người khác tra tấn thành thế này?
Cô ấy chỉ bị chấn thương ngoài da, cộng với thời tiết giá rét nên ngất xỉu vì thiếu hụt thể lực.
Sau khi truyên dung dịch dinh dưỡng, đến tối mịt thì cô ấy mới tình lại.
Trong lòng Hứa Trúc Linh không an tâm, cũng không có đến công ty, mà là canh giữ ở bên giường.
“Cô tỉnh rồi à?”
Nhìn thấy cô ấy tỉnh lại, Hứa Trúc Linh liền mừng rỡ vô cùng.
“Đây là đâu?”
Đôi mắt cô ấy bối rối, trong ánh mắt chất chứa nỗi sợ hãi.: “Bệnh viện, cô đã ngất đi ở giữa đường, là tôi đưa cô tới đây.
“Cô là ai… tôi là ai, tôi bị sao vậy?”
Cô ấy yếu đuối bất lực mà nhìn Hứa Trúc Linh.
“Cô… cô bị ngã đập đầu à?”
Hứa Trúc Linh ngay lập tức gọi cho bác sĩ, nhưng bác sĩ cũng không tìm ra lý do.
Chỉ có thể nói có lẽ cô ấy đã bị chấn thương tâm lý nên bị mất trí nhớ tạm thời, còn khi nào sẽ nhớ lại thì không ai nói trước được.
Cô nghe vậy thì hơi bối rối.
Cô đã liên lạc với Sở Cảnh sát, nhưng không thể tìm ra cô ấy trong những người mất tích gần đây.
Giọng nói của cô ấy không phải là của người địa phương, người ta suy đoán rằng cô ấy có thể đã bị bắt cóc từ nơi khác và bị bán đến đây, trên cơ thể có dấu vết của những trận đòn roi, có cả vết thương mới lẫn vết thương cũ chồng chất lên nhau, những tổn thương trong tâm hồn có lẽ cũng chẳng ít hơn.
Cô ấy không biết tên họ của mình, chỉ mơ hồ nhớ rằng mình được gọi là mèo con, và lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Trúc Linh thì cô ấy đã dính chặt lấy cô.
Khi nhìn thấy đàn ông thì cô ấy sẽ rùng mình và trốn sau lưng Hứa Trúc Linh.
Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa cô ấy đến gặp Cố Thành Trung vì chuyện này cần có anh quyết định.
Cô gọi cho Cố Thành Trung và nói anh đến bệnh viện.
Cô không nói rõ qua điện thoại, Cố Thành Trung còn tưởng là cô bị thương nên đã chạy một mạch đến.
Anh không kịp nói gì mà trực tiếp đá tung cửa phòng, ôm chặt cô vào lòng để xem xét thật kỹ.
“Em có chỗ nào không khỏe mà lại đến bệnh viện?”
“Không phải em… là, là người khác…’ Cô lý nhí nói rồi chỉ ra sau lưng.
Mèo con thò đầu ra ngoài, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm lấy quần áo của Hứa Trúc Linh mà rụt rè nhìn Cố Thành Trung.
Cô ấy dùng ngón tay chọc vào cánh tay của Cố Thành Trung.
“Anh… anh buông cô ấy ra, đàn ông… đàn ông đều là kẻ xấu, anh định làm gì cô ấy?”
“Đây là có chuyện gì vậy?” Cố Thành Trung cau mày hỏi.
Hứa Trúc Linh kể chuyện mình trải qua ra, Cố Thành Trung sai người thăm dò thân thế của người phụ nữ kia, nhưng không tra ra ai như vậy ở Đà Nẵng.