Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 233: Chương 233




Hứa Trúc Linh ngủ thật sự rất say, có người đi vào giấc mộng và dường như đã nói với cô một câu gì đó.

“Hứa Trúc Linh, anh yêu em”

Là giọng của ai thế nhỉ?

Hình như là chú ba Cố ấy.

Anh lại bắt đầu sến súa buồn nôn rồi, anh tỏ tình càng ngày càng nhiều.

Thôi, thương hại anh ấy, đáp lại một chút vậy.

“Ừm, em cũng yêu anh.”

Hôm sau, Hứa Trúc Linh đặt sẵn đồng hồ báo thức nên thức dậy từ rất sớm.

Chuyện đầu tiên cô làm là gửi tin nhắn chúc mừng năm mới!

Đây là truyền thống!

Cô cảm thấy gửi nhóm thì có hơi qua loa quả đáng nên cô đích thân soặn từng tin nhắn một.

Cô cũng không gửi cho hết tất cả mọi người trong danh sách bạn bè, có mấy người tám trăm năm không liên lạc thì cô lười lãng phí thời gian quý báu của mình làm.

Cô gửi tin nhắn cho tất cả các thầy cô và bạn cùng phòng.

Có cả Bạch Minh Châu thân yêu và Cố Ngọc Vy nữa.

Cô không có số điện thoại của ông cụ nên vội vàng gọi Cố Thành Trung vẫn còn trong nhà vệ sinh.

“Chuyện gì thế?”

“Anh đã gửi tin nhắn chưa?”

“Gửi tin nhắn gì cơ?”

“Tin nhắn chúc mừng năm mới ấy! Nhân cho những người quan trọng nhất. It nhất thi anh cũng phải gửi tin nhắn chúc mừng năm mới bổ mình chứ, hoặc là gọi điện thoại cũng được. Có cả chị Thanh Hoàn, bác sĩ Nguyên Doanh nữa!”

“Bọn họ biết anh không mừng năm mới..”

“Thì bây giờ anh chúc mừng năm mới rồi đấy thôi? Nếu đã mừng thì phải làm theo đúng thủ tục nhé, không được làm thiếu điều nào cả!” Hứa Trúc Linh hơi bướng bỉnh nói, đây chính là một phong tục tập quán cực kì tốt đẹp. Ngày lễ ngày Tết thì gửi lời thăm hỏi bạn bè người thân.

Cố Thành Trung bất đắc dĩ, anh cảm thấy gọi điện thoại thì hơi gượng gạo nên đành phải chọn gửi tin nhắn.

Anh chỉ gửi cho năm người.

Ông cụ, Cố Ngọc Vy, Ôn Thanh Hoàn, Nguyên Doanh.

Điện thoại Hứa Trúc Linh reo lên ting ting, không ngờ là Cố Thành Trung gửi tới.

“Anh gửi cho em làm gì thế?”

“Thi em bảo là gửi cho những người quan trọng mà? Em cũng là người quan trọng.”

“Nhưng mà em ở ngay bên cạnh anh thôi, anh có thể nhìn thấy, anh có thể chính miệng nói chúc mừng năm mới với em!”

“Ở bên cạnh anh thì thế nào, anh chỉ được chính miệng nói chứ không được gửi tin nhân noi u? Em là người quan trọng của anh nên anh cũng gửi tin nhắn cho em, chẳng có vấn đề gì ca.”

“Được rồi, cũng có thể! Tôi hôm qua em vẫn chưa kịp tắm nên phải đi tầm đây!”

Hứa Trúc Linh nhảy xuống giường, vội vàng đi tâm rửa. Cô phải mặc quần áo năm mới.

Cố Thành Trung đang mặc quần áo thì điện thoại chợt reo lên, là ông cụ nhà họ Cố,

Anh vừa nhấc máy nghe thì Cố Chí Thanh đã quýnh lên hỏi: “Con là con bố há? Con vẫn là thắng ba nhà họ Cố chứ?”

“Bố, là con mà, chuyện gì thế?”

“Còn vừa mới gửi cái tin nhắn lúc nãy cho bố hả? Không phải là con bé Trúc Linh gửi đây chứ?”

“Không phải, nhưng mà cô ấy bắt con gửi tin nhắn cho mọi người. Con không biết viết cái gì nên chỉ ghi là năm mới vui vẻ thôi.”

“Ây dà, đúng là có vợ rồi nó khác hẳn, biết điều hơn xưa nhiều. Bổ nuôi con hai mươi tám năm, có bao giờ con gửi cải tin nhắn nào cho bố vào dịp lễ tết đầu! Lúc nãy bố còn tưởng mình năm mơ đấy, không ngờ Ngọc Vy ní cũng nhận được. Bố cứ tưởng là Trúc Linh gửi cơ, không ngờ đúng thật là con à Nghe lời vợ thể là rất tốt, tiếp tục phát huy, bố con sắp cảm động khóc đến nơi rồi”

“Hôm nay con đưa Trúc Linh trở về nhà ăn cơm đi, đưa cả ông An theo nữa, người một nhà chung vui với nhau!”

“Được thôi, con biết rồi.”

Cách cái điện thoại nhưng Cố Thành Trung vẫn có thể cảm nhận được sự hào hứng của ông cụ. Anh đột nhiên cảm thấy, có một điểm yếu, có một sự ràng buộc nơi trái tim kia cũng không phải là chuyện gì xấu. Có cô ở đây thì dường như anh trở nên giàu tình cảm hơn.

Bản thân mình như thế không hề khiến anh cảm thấy chán ghét mà ngược lại… Dường như anh tìm được một mặt khác của chính mình. vẻ.

Cô luôn có thể mang đến cho anh những bất ngờ đầy vui Hứa Trúc Linh rửa mặt xong đi ra, cô thay một bộ quần áo mới tinh, đó là một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, bên trong là áo len trắng và quần bò.

Dưới chân cô là đôi dép lệ hoạt hình cực kì đáng yêu, cô cười hì hì chạy đến ôm lấy Cố Thành Trung, quấn lấy người anh như con bạch tuộc.

“Năm mới vui vẻ nhé chủ ba Cố!”

“Ừm, năm mới vui vẻ.” xì! Lì Li xì năm mới!” Cô háo hức nói.

Cố Thành Trung nhiều tiền như thế thì chắc chắn bao lì xì sẽ dày cực kì dày, ít nhất cũng phải được tầm một hai triệu! “Xuống nhà rồi cùng nhau phát lì xì, anh có chuẩn bị cho mọi người.”

“Được.” Hứa Trúc Linh hơi vội vã: “Lại đây, lại đây nào, ông chủ lớn phát lì năm mới

Trúc Linh xuống lâu hét to thật to.

Mọi người lập tức chạy tới, Cố Thành Trung phát lì xì cho từng người một. Hứa Trúc Linh nhìn cái bao lì xì dày cộm kia rồi tự hỏi rốt cuộc Thành Trung đã nhét bao nhiêu tiền vào trong đó mà bao lại phình to ra như được? Cô háo hức chờ mong, phát xì hết một vòng rồi mới đến lượt cô.

Thế nhưng tại sao bao lì xì của cô lại hơn nhiều vậy?

Mọi người mở bao lì xì ra trước, không ngờ lại là bao xì ba mươi lãm triệu tiền mặt to đùng.

Hứa Trúc Linh suýt chút nữa hộc máu, thật là… Thật là giàu có! “Xin lỗi mọi người, bao xì bé nên bỏ hết số tiền đó vào thì không bỏ thêm được nữa. Năm nay tiền lương tăng gấp đôi, nhớ chú An ghi lại nhé.”

“Cảm ơn cậu

Bọn họ cực kì biết ơn

Hứa Trúc Linh cũng vội vàng mở bao lì xì của mình ra, sau khi nhìn thấy thứ bên trong thì cô bắt đầu nghi ngờ về cuộc đời.

Ba mười lăm triệu mặt của cô đâu rồi? “Tại sao lại là thẻ ăn vậy?” Hứa Trúc Linh không vui nói.

“Thời hạn vĩnh đấy, anh đã giúp em mua đứt bữa cơm của hơn năm mươi cửa hàng và nhà hàng trong Đà Nẵng này đủ để em ăn cả đời, đó đều là những nhà hàng anh chọn lựa kỹ càng, cả vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm lẫn vị ngon đều là tiêu chí hang đầu. Sau này chi cần em muốn ăn thì cứ tới đó và quet tấm thẻ này, ăn món gì cũng được.”

“Nhưng mà…”

Nhưng mà tấm thẻ này trông chẳng hấp dẫn tí nào cả, ba mươi lắm triệu đó có vẻ chói mắt hơn nhiều.

Hứa Trúc Linh nhìn mọi người vui vẻ nói chuyện ríu rít thì cảm thấy hết sức ẩm ức.

“Em có thể lấy tiền mặt được không?” Cô đáng thương nói, “Của anh thì cũng là của em hết thôi, em để ý mấy thứ này làm gì?”

“Em biết chứ, nhưng mà… Em thích cảm giác cầm cọc tiền trong tay ấy, cảm giác đó cực kì hạnh phúc, bộ anh không thấy thể u?”

Cô là con nhóc tham tiền nên thích cảm giác cầm tiền trong tay cơ.

Cố Thành Trung nghe vậy thì cười cười, sau đó anh năm chặt tay Hứa Trúc Linh: “Em đã nắm được một ngọn núi vàng rồi đấy, em phải giữ cho cẩn thận, trong chừng anh cho cẩn thận, anh chính là số tiền to nhất của em đấy.”

Hứa Trúc Linh nghe xong mới kịp phản ứng, không nhịn được cười cười.

Đúng là Cố Thành Trung càng ngày càng lẻo mép. Tuy ngoài miệng Hứa Trúc Linh vẫn nói mình không thích nhưng cô vẫn cất cái thẻ vào túi tiền thật kỹ, sau này có thể thoải mái đi ăn.

Bọn họ ăn sáng rồi sau đó theo chú An về nhà lớn.

Hứa Trúc Linh đã chuẩn bị được một số thứ, cô tặng cho ông cụ một bộ dụng cụ pha trà mới tinh cùng với trà ngon thượng đẳng.

“Bác trai, đây là quà Cố Thành Trung chọn cho bác đấy bác xem có thích hay không “Thích, thích lắm luôn ấy. Con không cần phải nói tốt cho thằng nhóc kia đâu, nó thế nào bác lại chả biết quá? Nó lớn từng này tuổi đầu rồi mà chẳng có lần nào mang quà về nhà mừng năm mới cả, cứ như một khúc gỗ ấy. Chắc chắn con là người mua mấy thứ này đúng không?”

Hứa Trúc Linh nghe vậy thì hơi ngượng ngùng thè lưỡi, đi tới ghé vào tai Cố Thành Trung, nhỏ giọng nói: “Hết cách rồi, hình tượng của anh đã tệ hại đến mức bén rễ đâm sâu vào trong tiềm thức mọi người rồi, em cũng không giúp được anh đâu”

“Không hề, anh đưa em về thì ông ấy đã vui lắm rồi, không tặng quà cũng chẳng sao cả.”

“Thắng nhóc này nói mấy lời đó bố thích nhé, nó đưa con về là bác vui làm rồi đấy. Bác biết mấy món con thích ăn nên mua về rất nhiều đồ ăn vặt cho con, bày hết trên bàn trà ấy.” Hứa Trúc Linh nghe ông nói thế thì kiêm lòng không đặng ôm chầm lấy ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.