Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 294: Chương 294




Đã có người nhìn thấy biển số xe, tìm ra được là của Cố Thành Trung, nhưng lúc đó họ đều đeo khẩu trang, hơn nữa cô lại vùi đầu vào lòng anh, cho nên không ai nhìn thấy được mặt cô.

Mọi người nhốn nhào đoán xem là ai mà may mắn đến vậy, có thể ở bên một người đàn ông như thế.

Cố Thành Trung cũng vô cùng thẳng thắn, anh thừa nhận người đó chính là mình, còn người phụ nữ kia chính là vợ chưa cưới của anh.

Tin tức vừa tung ra, khắp nơi đều nhốn nháo.

Vốn Hứa Trúc Linh còn lo sẽ liên quan đến mình, không ngờ cư dân mạng lại hoàn toàn không màng tới.

Dù sao tuổi của hai người cũng chênh lệch quá nhiều, Cổ Thành Trung tuyên bố đó là vợ chưa cưới thì nhất định là đối tượng có thể kết hôn được.

Mà Hứa Trúc Linh còn chưa đến tuổi hợp pháp để kết hôn, sự nghiệp học hành cũng chưa hoàn thành xong, cho nên mọi người khó mà liên tưởng hai người họ liên quan với nhau. Nhìn thấy mấy lời đồn đại ở trên mạng, Hứa Trúc Linh vui mừng không kể đâu cho hết.

Trước kia cư dân mạng chỉ thích đồn đoán về hai người, không ngờ đến thời điểm quan trọng như vậy, họ lại không buồn để mắt đến cô.

Hạnh phúc tới quá mức đột ngột rồi.

Hứa Trúc Linh cũng lên mạng hóng hớt rồi bình luận dưới bài đăng: “Chúc mừng chú ba, rốt cuộc chú cũng tìm được thím ba rồi.”

Lúc đang làm việc, Cố Thành Trung nhìn thấy bình luận này thì nhíu mày thật chặt.

Chú ba…

Lúc về anh sẽ đánh cho cô kêu cha gọi mẹ luôn!

Tới gần tháng tư, tiết trời dần dần nóng lên.

Nước hoa mà Hứa Trúc Linh làm đại diện có doanh số bán ra tăng nhiều, độ hot của Viên Mặc Hàn thì như thuyền lên nước đẩy, Hứa Trúc Linh không tạo couple với Viên Mặc Hàn nữa, các lượt tìm kiếm và độ hot của tin đồn càng lúc càng giảm đi.

Hứa Trúc Linh không tiếp tục tiến quân vào giới giải trí, thay vào đó thỉnh thoảng cô sẽ chia sẻ các món ăn tâm đắc lên facebook của mình, vậy mà fans cô lại rất thích điều đó.

Cô cũng thẳng thắn tâm sự là mình học toán không được tốt, bị điểm kém không ít, cho nên antifans cũng không thể nói thêm gì được.

Cuộc sống của cô vẫn tiếp tục, mặc dù có đôi phần thay đổi nhưng không hề lệch khỏi quỹ đạo đã đặt ra.

Tuy rằng Cố Thành Trung vẫn luôn bận bịu là thế, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi anh sẽ dẫn cô ra ngoài dạo chơi, làm những việc mà các cặp tình nhân nên làm, thậm chí Cố Thành Trung còn tỉ mỉ lập một kế hoạch nhỏ, đặt tên nó là một trăm chuyện yêu đương của tình nhân, anh muốn cùng cô thực hiện từng điều một.

Cổ Thành Trung làm việc xong thì định đi đón Hứa Trúc Linh, không ngờ anh lại nhận được điện thoại của Ôn Thanh Hoàn.

Quá trình điều trị của Cố Cố đã kết thúc, có thể xuất hiện rồi, cho nên cô ấy định để em trai mình đưa cô bé tới đây.

“Cậu cũng biết cậu em của chị mà, trông nó yếu đuối lắm, mặc dù có tài nhưng lại không muốn tiếp nhận xí nghiệp nhà họ Ôn. Cho nên chị định để nó tới chỗ cậu học hỏi, cậu giúp chị rèn luyện cho nó nhé, không cần khách sáo với chị đâu.”

“Nếu chị đã tin tưởng thì chỉ cần nói một câu là được. Lúc nào họ tới thế, tôi sẽ đi đón họ.”

“Cố Cố nói muốn tặng cho cậu một niềm vui bất ngờ, cho nên chị không thể nói trước với cậu được, trong hai ngày này thôi.” Ôn Thanh Hoàn cười đáp.

“Được, tôi chờ công chúa nhỏ tới.”

Nhắc tới Cố Cố, khóe miệng của Cố Thành Trung lại cong lên thành nụ cười ấm áp.

Cô bé này… là huyết thống của anh hai anh.

Hiếm khi Hứa Trúc Linh tranh thủ được thời gian cuối tuần, cô hẹn Bạch Minh Châu đi dạo phố cùng mình, nhưng đến khi cô có mặt ở trung tâm thương mại thì lại không thấy cô bạn của mình đâu.

Gọi điện thoại xem thử, không ngờ cô ấy đang ở cục cảnh sát.

Lúc Hứa Trúc Linh vội vàng chạy tới đó, Bạch Minh Châu đang ngồi băng bó vết thương.

Cánh tay của cô ấy bị dao cắt tạo thành miệng vết thương máu me đầm đìa, cô ấy chỉ xử lý sơ qua, đợi lấy khẩu cung xong thì mới đi bệnh viện.

“Chuyện gì vậy? Cậu có đau không?”

“Bị thương nhẹ thôi, nhưng mà…” Bạch Minh Châu bất đắc dĩ chỉ sang người đàn ông đang nghỉ ngơi bên cạnh, trông khá trẻ tuổi, chỉ tầm hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, anh ta đeo một chiếc kính gọng vàng, mặc bộ đồ màu trắng, nhìn rất trẻ trung tuấn tú và có cảm giác sạch sẽ đến lạ lùng.

Sắc mặt anh ta hơi tái nhợt, lúc này đã bất tỉnh nhân sự rồi.

“Sao vậy?”

“Anh ta thấy máu thì ngất luôn, lúc nhìn thấy tớ bị thương thì xỉu đấy, tớ và cảnh sát phải cùng nhau dìu người này tới đây, nhưng lại không có cách nào lấy khẩu cung được.”

“Rốt cuộc là sao vậy?”

“Anh ta dẫn con tới trung tâm thương mại, không ngờ lại có người muốn bắt cóc đứa bé, không biết anh ta làm gì mà suýt nữa là mất đứa bé luôn. Tớ bèn đi lên giúp đỡ, không ngờ lại bị bọn buôn người đâm phải. Đợi tới khi đến đây thì mới phát hiện không thấy hành lý của anh ta đâu cả, cô bé vẫn còn ở trong đó, trí nhớ của cô nhóc rất tốt, nhớ được số ghế ngồi máy bay, giờ đang đợi điều tra thông tin xuất nhập cảnh.”

Vừa dứt lời chưa được bao lâu, cảnh sát đã bế một cô bé đi từ phía trong ra, trông như tiên đồng ngọc nữ, trong tay còn ôm một con gấu teddy.

“Đáng yêu quá…”

Đôi mắt của Hứa Trúc Linh như phát ra ánh sáng màu xanh lục, thậm chí cô còn liếm liếm môi. Trông có cảm giác ăn sẽ ngon lắm nhỉ “Tớ biết là cậu tham ăn, nhưng cậu cũng không thể đói bụng ăn quàng được, đây là người sống đấy.”

“Không phải mà, cô bé đáng yêu quá, sau này tớ cũng muốn sinh ra một cô nhóc đáng yêu thế này.”

“Đợi cậu sinh à? Không biết đến ngày tháng năm nào nữa. Cảnh sát Lý à, đã điều tra được chưa?”

“Ừ, đã tìm ra thông tin xuất nhập cảnh, cô bé này nói không sai, đúng là cậu của cô bé thật, họ tới đây du lịch. Tôi cũng đã trích xuất camera theo dõi ở trung tâm thương mại, chắc sẽ tìm ra người trộm hành lý của họ nhanh thôi.”

“Vậy bọn buôn người kia đâu?”

“Đây chắc chắn không phải là lần đầu, chúng tôi định tìm hiểu nguồn gốc rồi tiếp tục điều tra. Cảm ơn cô Châu, nếu không nhờ có cô, đợi đến khi chúng tôi có mặt thì đám người kia đã trốn mất tiêu rồi.”

“Nếu anh tôi ở đó thì không ai có thể chạy thoát được, chỉ tiếc là khả năng võ thuật của tôi không được giỏi, cho nên hai người đó mới trốn thoát.”

Bạch Minh Châu ngượng ngùng đáp lại.

Cô sinh ra trong một gia đình quân nhân truyền thống, tại sao lại muốn đi làm lính, đó không phải là vì vinh dự gia tộc, mà là vì ý thức trách nhiệm với xã hội.

Ý thức đó đời đời truyền lại, nếu để cho cô được lựa chọn lần nữa, cô sẽ không bốc đồng vì bản thân như vậy.

Tuy nhiên với con đường mà mình đã lựa chọn, Bạch Minh Châu cũng không hề hối hận.

“Cô Châu nhanh đi bệnh viện đi, bên này có bọn tôi xử lý là được rồi.”

“Vâng, thế chúng tôi đi trước.”

Hai người họ chuẩn bị rời đi.

Hứa Trúc Linh không nhịn được xoa xoa khuôn mặt của bé gái: “Chị đi nhé, bye bye…’ Không ngờ rằng đứa bé đó lại túm chặt lấy ống tay áo của cô, không cho cô rời đi.

“Mẹ là… mẹ Hứa Trúc Linh sao?”

“Hả?”

Hứa Trúc Linh trợn mắt lên: “Chị đúng là Hứa Trúc Linh, nhưng em vừa gọi chị là gì?”

“Mẹ, mẹ và bố Trung là một đôi mà, không phải sao?”

“Bố Trung? Chẳng lẽ là Cố.. “

Chú ba Cố sao?

“Cảnh sát Lý à, anh đi làm việc trước đi, vết thương của tôi không có gì, tôi ở lại đây một lúc nữa”

“Được, cô bé thích hai người như vậy, hai người chăm sóc bé giúp nhé.”

Bạch Minh Châu thoải mái đồng ý, dẫn cô bé sang bên khu nghỉ ngơi.

“Em và Cố Thành Trung có quan hệ gì vậy?”

“Là bố của con mà.” Cô bé thật thà đáp.

“Em tên là gì?”

“Con là Cố Cố”

“Hứa Trúc Linh, chẳng lẽ đây là con riêng bên ngoài của Cố Thành Trung à?” Bạch Minh Châu nghi ngờ nhìn Hứa Trúc Linh.

“Đợi đã, lượng tin tức nhiều quá, mình cần tiêu hóa đã… Em, sao em lại biết chị?”

“Bố Trung cho con xem ảnh của mẹ mà, chỉ là con không dám nhận, không ngờ lại đúng là mẹ thật. Mẹ còn đẹp hơn trong hình gấp mấy lần.” Cố Cố ngọt ngào đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.