“Được.”
“Nhưng năm nay có khác biệt là bởi vì có cháu gái của cậu ở đây, đúng không?”
“Không sai, Cố Triệt nhất định sẽ ra tay, một ngày bố tôi còn chưa từ chức thì trong lòng Cố Triệt sẽ không an ổn. Nếu như Cố An Nhiên xảy ra chuyện, anh hai tôi lại không còn ai có chung dòng máu nữa, vậy thì tất cả mọi quyền thừa kế đều sẽ thuộc về một người duy nhất. Lễ cúng bái năm nay tôi chỉ có thể hoãn lại, nếu như tôi rời khỏi Cố An Nhiên một bước, chắc chắn Cố An Nhiên sẽ xảy ra chuyện. Cho dù có mang con bé theo, nhưng mà mẹ chôn nhà tổ, bên ngoài hoang vu, người của tôi cũng khó lòng phòng bị.”
“Nếu như năm nay tôi để cho cậu đi cúng bái thì sao?”
“Ông muốn làm gì?” Cố Thành Trung hung hăng híp mắt lại, anh rất không thích cảm giác bị người khác tính kế, từ trước tới nay đều là anh tính kế người khác, khi nào thì lại tới lượt anh bị người khác lấy ra làm bia đỡ đạn chứ?
“Không cần phải căng thẳng như thế, tôi hoàn toàn không có ý muốn mưu hại cháu gái của cậu, tôi biết cô bé chính là người duy nhất có quan hệ máu mủ với anh hai cậu, cậu coi mạng cô bé còn quan trọng hơn cả tính mạng của chính mình. Nếu tôi và cậu đã là đồng minh với nhau thì đương nhiên tôi sẽ không tự tìm đường chết, nếu như chúng ta trở thành kẻ địch, vậy thì những ngày tháng sau này tôi cũng sẽ không được sống thoải mái, không đúng sao?”
“Nhưng… đây chính là một cơ hội ngàn năm có một, nếu như Cố Triệt ra tay thì tôi có thể huy động tất cả mọi lực lượng trong tay để tìm chứng cứ đủ để tố cáo anh ta. Bố cậu biết Cố Triệt là người thế nào, nhưng mà từ trước đến nay ông ấy đều không ra tay tàn nhẫn, dù sao thì anh ta cũng là con ruột của ông ấy, nhất định ông sẽ không ra tay độc ác.”
“Nếu như ông ấy biết Cố Triệt động thủ, cậu cảm thấy ông ấy sẽ làm thế nào? Lòng ông ấy sẽ hoàn toàn nguội lạnh, vậy thì Bình Minh cũng sẽ không lụi bại trong tay ông ấy! Tôi có thể đảm bảo với ấy, tôi sẽ không để Cố An Nhiên phải chịu bất cứ một vết thương nào, tôi lấy tính mạng mình ra bảo đảm!”
Ông ấy nói từng từ một, từ nào từ nấy đều âm vang. . ngôn tình ngược
Ngay sau đó ông ấy liền móc ra một khẩu súng từ trong túi áo của mình ra, trịnh trọng đặt ở trước mặt anh.
“Nếu như tôi làm trái với những gì hôm nay tôi đã nói, cậu có thể bắn chết tôi.”
“Người bây giờ đang nói chuyện với cậu không phải là người phụ trách của tập đoàn Phát Đạt, mà là ông Càn của chợ đen, lực lượng trên tay tôi là không thể ước lượng được.”
Cố Thành Trung bình tĩnh nhìn khẩu súng đen ngòm trong tay, trong mắt u ám thâm thúy.
Anh híp mắt nhìn về phía Ngôn Minh Phúc, lời nói của ông ấy thành khẩn, mặt mày chân thành tha thiết, không có bất cứ một dáng vẻ đang giả vờ nào.
“Được, tôi tin ông một lần.”
Anh cầm khẩu súng lên, nói: “Vậy tôi cần phải làm thế nào?”
“Cậu chỉ cần đi cúng bái mẹ của cậu, người chết là quan trọng nhất, tôi sẽ xử lý bên phía thủ đô. Cậu không đi thì chắc chắn Cố Triệt sẽ không ra tay.”
“Vậy ông có chắc chắn Cố Triệt sẽ ra tay không? Nếu Cố An Nhiên xảy ra chuyện gì thì anh ta chính là đối tượng tình nghi đầu tiên.”
“Chuyện này không phụ thuộc vào anh ta, tôi tự có biện pháp riêng của tôi.”
Khóe miệng Ngồn thần khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng độc ác.
Trăm mưu nghìn kế.
Kiêu hùng.
Hai từ này dùng trên người Ngôn Minh Phúc là thích hợp nhất.
Cố Thành Trung cũng không thể không bái phục tâm tư kín đáo của Ngôn Minh Phúc, mỗi một bước đi ông ta đều tính toán vô cùng chính xác.
Nếu như ai bị ông ấy nhắm trúng thì chắc chắn cuộc sống sẽ không an lành.
“Ngôn Minh Phúc, tôi rất tòn mò, vợ ông có biết ông là người thế này không?”
“Cậu nói chuyện cười sao, vậy vợ chưa cưới của cậu có biết cậu thế này không? Sợ là trên tay cậu cũng đã dính không ít máu rồi đúng không? Đều đã từng làm ra chuyện không thể để người khác biết, phải xem bản lĩnh của ai cao hơn, ai có thể tạo ra được cảnh bình yên giả tạo.”
“Thị trường ở thủ đô là một miếng bánh béo bở, ao cũng muốn chia một phần, mà chuyện chúng ta cần làm chính là đọc chiếm, một nhà nuốt trọn!”
Ngôn Minh Phúc vô cùng tự tin nói.
Ông ta có tự tin này, chỉ cần Cố Thành Trung phối hợp tốt với ông ta là được.
“Hy vọng lần này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ. Còn cần tôi giúp ông làm chuyện gì nữa không?”
“Để Khương Anh Tùng lại cho tôi, lần này cậu rời đi không được mang theo người của mình. Khương Anh Tùng lại thủ đô cũng sẽ khiến Cố Triệt nghĩ rằng cậu bất đắc dĩ phải đi cúng bái nên mới để Khương Anh Tùng ở lại đây chăm sóc Cố An Nhiên.”
“Được, hy vọng lần này ông sẽ không làm tôi phải thất vọng. Ngôn Minh Phúc, có một số chuyện chỉ có một cơ hội duy nhất.”
“Tôi biết rồi.”
Ngôn Minh Phúc cười cười, nhưng trong lòng ông ta lại âm thầm bổ sung một câu.
Mọi việc có lần thứ nhất không có lần thứ hai, có lần thứ hai không có lần thứ ba.
Ngôn Minh Phúc xoay người đi ra cửa, rất nhanh ông ta đã xuống tới lầu dưới, ngồi lại trên xe.
Thư ký ngồi đặng trước lái xe, nói: “Ông chủ, đã làm theo lời ông dặn dò rồi, tất cả mọi chuyện đã được chuẩn bị ổn thỏa.”
“Ừ, khi Cố Thành Trung rời đi thì dẫn người âm thầm bảo vệ bọn họ trong bóng tối, đợi tới khi mọi chuyện đã ngã ngũ thì lại xuất hiện.”
“Ông chủ, anh Trung rõ ràng đã cảnh cáo chúng ta, nếu chúng ta phái người đi theo thì không phải mọi chuyện đều sẽ bại lộ sao?”
“Tới lúc đó tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, còn sợ gì nữa chứ. Tôi chỉ cần cậu đảm bảo một chuyện, Hứa Trúc Linh không thể chết, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì mà chết đi thì chúng ta sẽ thua cả bàn cờ.”
Ngôn Minh Phúc hơi hơi híp mắt, giọng nói có hơi lạnh lẽo.
Bất cứ con bạc nào đều sẽ bí quá hóa liều.
Ông ta cũng đang đánh cược.
Thư ký nghe thế liền biết tầm quan trọng của chuyện này nên vội vàng gật đầu liên hồi. “Thuộc hạ đã rõ, lần này thuộc hạ sẽ đích thân đi, đảm bảo tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.”
Ngôn Minh Phúc gật gật đầu, ông ấy quay đầu nhìn tòa cao ốc của tập đoàn J.C một cái, tòa cao ốc cao chót vót lộ ra sự im lặng chết chóc.
Ông ta thích cảm giác hô mưa gọi gió.
Nhất định trước khi người kia ngóc đầu trở lại ông ta sẽ xây dựng cho mình một bức tường thành kiên cố nhất, đủ để bảo vệ người phụ nữ mình yêu!
Buổi tối khi Hứa Trúc Linh quay về nhà, Cố Thành Trung nói với cô về chuyện cúng bái.
Ngày giỗ của mẹ anh cách tiết thanh minh không xa, anh dự định đợi đến cuối tuần cô được nghỉ thì sẽ đi về quê cúng bái.
“Về quê?”
“Ừm, hình như từ trước tới giờ anh chưa từng nói chuyện về mẹ anh với em.”
“Nếu như anh cảm thấy khó chịu thì không cần nhắc đến nữa.”
“Cũng chẳng có gì, từ lúc bọn anh còn rất nhỏ thì mẹ anh đã mất rồi, năm thứ hai sau khi anh được đưa ra nước ngoài thì bà ấy liền chết vì bệnh nặng. Bác sĩ nói, phần lớn nguyên nhân là vì hậm hực lâu ngày thành bệnh. Có thể thấy được những năm tháng bà ấy gả cho bố anh hoàn toàn không vui vẻ gì.”
“Vậy bà ấy… vì sao lại muốn gả cho bố anh?”
Mẹ của Cố Thành Trung năm ấy chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng mà Cố Chí Thanh đã hơn bốn mươi tuổi rồi.
Khoảng cách tuổi tác lớn như vậy không ai có thể khắc phục được.
Nhìn mẹ của Cố Thành Trung cũng không giống như loại người vì quyền thế lợi lộc, nếu không thì cũng sẽ không hậm hực thành bệnh.
“Khi anh rời nhà thì đã năm tuổi rồi, khi ấy cũng đã bắt đầu nhớ chuyện. Anh có thể nhận ra được mẹ anh rất yêu bố anh, đối xử với Cố Triệt cũng giống như con ruột của mình, nhưng mà Cố Triệt lại hoàn toàn không thích mẹ anh, anh ta vẫn luôn coi mẹ anh như kẻ địch.
Khoảng thời gian đó ngôn luận bàn tán rất nhiều, đều là những lời nói không tốt về bà ấy, có người cố ý bịa đặt gây chuyện.”
“Là… Cố Triệt sao?”
“Anh cũng không biết, bây giờ an đã có năng lực rồi, nhưng muốn điều tra lại chuyện hơn hai mươi năm trước cũng rất khó khăn. Anh cũng không muốn ác ý phỏng đoán Cố Triệt như vậy, nếu không… anh sợ mình sẽ khống chế không được mà muốn lấy mạng anh ta.”
Âm thanh của Cố Thành Trung tràn đầy lạnh lẽo nói.
Không phải là anh chưa từng điều tra, nhưng mà những bài báo năm đó đều đã bị người khác cắt bỏ từ lâu, hai mươi năm sau đã là cảnh còn người mất, vì thế nên không thể nào kiểm chứng được.
Anh cũng đã từng hoài nghi Cố Triệt… nhưng chưa từng giận chó đánh mèo với anh ta.
Anh đã đồng ý với Cố Chí Thanh rằng mình sẽ không giết người, đây chính là điểm mấu chốt duy nhất của anh.
“Khi mẹ anh qua đời thì bọn anh cũng quay về nhưng đã bỏ lỡ mất thời gian, mẹ anh đã được chôn cất từ lâu.
Từ đó về sau, mỗi năm anh đều sẽ về cúng viếng bà, nhưng bây giờ đã thiếu mất một người. Thêm năm nay nữa thì đã là năm thứ năm anh đi cúng viếng mẹ một mình rồi.”
“Em không phải là người sao?”
Hứa Trúc Linh bĩu môi nói: “Không phải năm nay anh muốn dẫn em đi cùng sao?”
“Năm nay, lại là hai người.” Anh nhéo mũi cô nói.
cùng cháu nhé.”
‘Phựt.”
Ôn Mạc Ngôn vừa mới uống một ngụm nước, nghe thấy câu này thì trực tiếp bị dọa tới mức phun ra ngoài.
Anh ấy ho khan không ngừng, cũng bắt đầu khó thở.
Một hồi lâu sau anh ấy mới tốt lên một chút, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Cố An Nhiên, cháu đang nói bậy bạ gì thế?”
“Buổi tối ba Thành Trung và Trúc Linh đều ngủ cùng cháu mà, hôm nay cậu và Minh Châu không thể ngủ cùng cháu sao?”
Cố An Nhiên chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy như một quả nho đen, trong mắt lộ ra ẻ hồn nhiên và ngây thơ.