“Hừm…”
Bạch Minh Châu nhìn vào mắt Ôn Mạc Ngôn, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Nếu đã đến đây rồi, vậy ở lại đi, cứ thoải mái giống như ở nhà là được.
“Nhưng mà cô và cậu của cháu chỉ có một người được ngủ thôi. Cháu chọn ai bây giờ?”
“Cháu chọn cô ạ.”
“Hừm…”
Trả lời rõ ràng như vậy, không chút do dự nào.
“Vì sao thế?”
“Vì cháu đã ngủ cùng với cậu rồi. Còn Tiểu Bạch cháu chưa ngủ cùng bao giờ.”
“Lý do rất hợp lý đấy. Vậy đêm nay chúng ta đi ngủ thì cậu ngủ ở đâu?”
“Trong nhà nhiều phòng như vậy, cậu ngủ bừa một chỗ cũng được mà. Anh ấy là đàn ông, có gì mà phải ngại. Cha Cổ nói cho cháu biết rồi, con gái thì cần giữ ý, còn con trai tùy tiện một chút cũng không sao, không cần quan tâm lắm.”
“Cha Cố của cháu cũng có tư tưởng giác ngộ cao đấy chứ nhỉ!”
“Anh… Anh cũng rất cao… có được không?”
Ôn Mạc Ngôn lắp bắp nói.
“Cậu ngốc nghếch lại không nói chuyện tử tế rồi.”
Cố Cố bất đắc dĩ nói.
Bạch Minh Châu nghe vậy nhịn không được nở nụ cười. Mà Ôn Mạc Ngôn bên cạnh đã đỏ bừng mặt không nói lên lời.
Một bữa cơm này cũng xem như hòa thuận vui vẻ.
Buổi tối Bạch Minh Châu ngồi trong phòng khách.
Cố Cố tắm rửa sạch sẽ liền lên sàn. Cô bé tựa vào lòng Bạch Minh Châu cùng nhau đọc tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung.
“Tiểu Bạch, cô có người trong lòng rồi à?”
“Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”
“Cô cứ nói cho cháu biết cô có hay không là được.”
“Coi như là… có đi.”
Quan hệ giữa cô và Lý Hải Long phát triển cũng khá thuận lợi, tuy rằng chưa có gì rõ ràng nhưng cũng đã gặp nhau vài lần.
Chú vẫn cứ hỏi ý cô thế nào, bảo cô không cần phải miễn cưỡng, chú hoàn toàn có thể từ chối nhà họ Quý.
Chỉ là cô vẫn chưa suy nghĩ kĩ càng, trước mắt cứ làm bạn trước đã.
Cố Cố nghe thấy vậy có hơi khó chịu một chút.
“Có vẻ như cậu sẽ tiếp tục độc thân rồi. Mẹ cháu nói rằng cậu sẽ trở thành một gã độc thân già nếu không tìm được đối tượng.”
“Sao mà khoa trương như vậy được. Cậu của cháu vừa đẹp trai lại có gia thế tốt, không phải nên có rất nhiều người mang lễ đến tận cửa hay sao? Còn sợ không tìm được bạn gái?”
“Nhưng cậu không thích thì làm thế nào. Vừa thấy con gái nhà người ta đã tự động trốn tránh, chẳng bao giờ chủ động nói chuyện cùng. Những người chị em tốt mà mẹ giới thiệu cho cậu đều nói xấu cậu trước mặt mẹ thôi. Nói cậu xem mắt hơn một tiếng đồng hồ, mà không nói được nổi năm câu, nói cậu cháu rất nhàm chán, EQ lại thấp. Sau này tìm bạn trai nhất định không thể tìm kiểu người như cậu được..”
“Cậu, thật sự tệ như thế à? Thật lo lắng không biết bao giờ mới có thể gả cậu ra ngoài đây..”
“Đứa nhóc như cháu thì lo lắng cái gì hả?”
“Cháu sợ cậu cứ mãi mãi ở một mình. Mẹ có cháu rồi, cha Cố có Trúc Linh, Tiểu Bạch cũng có đối tượng rồi, vậy cậu phải làm sao đây? Cậu không cảm thấy mình rất cô đơn, rất đáng thương sao? Cố Cố cháu nhìn mà đau lòng vô cùng…”
“Cậu của cháu không kém cỏi như vậy đâu.”
Bạch Minh Châu vừa nghĩ tới phong thái trên bàn rượu của anh ấy, một mình cân hết cho cô.
Lúc mà cô được anh đỡ rượu, rất có cảm giác an toàn.
Có lẽ bản thân cô sợ mình uống say khướt không về được, chỉ cần có anh ấy bên cạnh liền yên tâm. Đây cũng là một loại cảm giác an toàn hiếm thấy.
“Cô có thấy cậu của cháu tốt không?”
“Khá tốt, là một người không tồi đâu.”
“Vậy cô cưới cậu về đi, được không ạ? Coi như là làm phúc…”
“Ừm…”
Bạch Minh Châu đầu đầy vạch đen. cưới anh ta về là cái quỷ gì thế?
“Ngươi cứ vậy mà muốn đá cậu của cháu ra ngoài đường sao?”
“Đúng vậy. Trong nhà không nuôi được kẻ ăn không ngồi rồi…”
“Ha ha, ăn không ngồi rồi. Được rồi được rồi, cô sẽ tìm mấy người nữa để giới thiệu cho cậu. Chuyện của cậu, cháu không cần quan tâm nữa nhé, ngoan ngoãn ngủ đi, cô đợi cháu rồi mới ngủ.”
“Được. Vậy chúc Tiểu Bạch ngủ ngon nha.”
Sau lời chúc ngủ ngon, Cố Cố liền chui vào chăn, rất nhanh sau đó đã ngủ say.
Bạch Minh Châu có chút đói bụng bèn xuống nhà tìm đồ ăn.
Không ngờ rằng Ôn Mạc Ngôn vẫn chưa đi ngủ, vừa bước từ thư phòng ra, trên tay còn cầm hai quyển sách.
Cô xuất phát từ phép lịch sự nói: “Em hơi đói nên đi nấu bữa khuya, anh có ăn cùng không?”
“Có..Có ăn…”
“Vậy cùng nhau đi, xem trong bếp có gì ăn được không?”
Cô xuống nhà mở tủ lạnh phát hiện bên trong chẳng còn tý cơm thừa nào. Muốn làm cơm rang trứng cũng không được.
Quả nhiên là nhà giàu có, không tìm được chút cơm thừa canh cặn nào cả.
Đến sủi cảo đông lạnh cũng không có luôn, vậy ăn cái gì bây giờ?
“Thôi bỏ đi, không ăn nữa. Uống cốc nước rồi lên đi ngủ vậy.”
“Có mì Ý… ăn mì Ý được không?”
“Nhưng em không biết…”
“Để anh… anh làm cho.”
“Có phải quá phiền phức không?”
“Không…”
Anh nói còn chưa nói hết câu, Bạch Minh Châu đã bảo: “Anh làm đi, đừng nói gì nữa.”
Ôn Mạc Ngôn cũng thở một hơi nhẹ nhõm. Nhìn thấy cô anh thật sự không thể nói chuyện bình thường được.
Không nói gì với nhau cũng khá thoải mái.
Bạch Minh Châu nhìn anh lấy ra từ trong tủ lạnh nào là thịt bò tươi, ớt xanh, cà rốt…
Một bên luộc mì, một bên thái rau.
Đợi đến lúc mì gần được, anh bắt đầu xào thăn bò sốt tiêu đen.
Không lâu sau cô đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, ngón tay hơi gõ xuống bàn.
Mà bụng của cô đã cảm nhận được, phát ra âm thanh đòi ăn.
“Sắp được ăn chưa?” Bạch Minh Châu đã có chút không chờ được bèn hỏi thử.
“Sắp rồi… Xong ngay đây.”
Anh vớt mì ra cho ráo nước, sau đó đổ vào nhau cùng xào lên, cuối cùng bày lên đĩa.
Bạch Minh Châu chú ý thấy đĩa của cô rất nhiều thịt bò, còn đĩa của anh quá nửa là ớt xanh.
Quả nhiên là thân sĩ!
Về sau lấy vợ nhất định phải lấy được người biết yêu thương vợ. Ai mà được gả cho anh đúng là rất có phúc.
“Nếm thử xem…”
Cô cầm dĩa lên cuộn một miếng đầy cho vào miệng, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Sốt tiêu không quá cay, thịt bò rất mềm rất thơm, mỳ Ý cũng rất vừa miệng.
Trời ạ…
Ngon quá đi mất!
Bạch Minh Châu không khách khí đứng dậy, gật đầu như gà mổ thóc, cho anh một like rồi lại ngồi xuống tiếp tục ăn.
Ôn Mạc Ngôn cười cười, cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, còn đang lo lắng cô không thích ăn.
Anh nhớ tới gì đó bèn hỏi: “Chuyện là… Em và đối tượng xem mắt ra sao rồi?”
“Trúc Linh nói cho anh rồi à?”
“Anh… anh chỉ hỏi vậy thôi.”
“Là thế đó. Phát triển thuận theo tự nhiên thôi.”
“Em… Em thích anh ta sao?”
Kỳ thực Ôn Mạc Ngôn muốn hỏi, buổi tối hôm đó cô uống say như chết, khóc lóc thảm hại, miệng một mực nhắc tên một người không biết đó là ai?
Khi cô ấy nhắc tới đối tượng xem mắt, trong mắt không hề có chút tình cảm nào. Anh cũng không phải kẻ ngốc, nhìn ra được Bạch Minh Châu thực ra không thích người kia.
Nhưng tùy ý để phát triển tình cảm theo tự nhiên không phải đến cuối cùng là muốn thành một đôi hay sao?
Trong thế giới của Ôn Mạc Ngôn không có nhiều thứ phức tạp như vậy.
Thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Về sau người mà anh tìm nhất định phải là người mà hai bên cùng có tình cảm với nhau.
Nếu đối phương không thích mình, anh cũng sẽ không miễn cưỡng.
Mà Bạch Minh Châu như vậy…
Không phải là coi tình cảm như một trò đùa hay sao?
“Thích có thật sự quan trọng như vậy không? Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng mà. Ở với nhau chỉ cần có thể hòa thuận là được rồi.”
Cô ấy thản nhiên nói.
“Vậy… Nếu như đơn phương… trong lòng đơn phương thích người khác…
cũng có thể vui vẻ ở cùng người đàn ông khác được sao?”
Ôn Mạc Ngôn vội vàng nói.
Vừa dứt lời, Bạch Minh Châu đập mạnh cái dĩa xuống đĩa mỳ, kêu keng”
một tiếng “Câu này của anh là sao? Anh đã biết được gì rồi? Ai nói cho anh biết, là Trúc Linh phải không?”
Khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy sương lạnh, bất mãn nhìn anh, hỏi dồn dập.
“Không... Không phải.. ” Ôn Mạc Ngôn có chút khẩn trương, vội vàng giải thích...