Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 327: Chương 327




“Anh Thành Trung, đợi chút nữa ăn cơm xong, em đưa anh đi dạo xung quanh đây nhé. Ở đây có rất nhiều cảnh đẹp đó, xung quanh còn có rất nhiều cánh đồng hoa cải rộng lớn, hiện giờ đang là mùa xuân, vừa đúng lúc hoa cải nở rộ, nhìn đẹp lắm đó!”

“Không cần đâu, tôi tự đi quanh quanh nhìn ngắm một chút là được rồi, vừa hay có thể kết bạn với cô ấy.”

Cố Thành Trung nhìn Hứa Trúc Linh rồi lạnh nhạt từ chối.

Ngô Ưu nghe vậy thì ý cười trên mặt liền tan biến trong nháy mắt.

Cô ta nhìn về phía Hứa Trúc Linh.

Bọn họ cùng nhau đi tới đây, nói là muốn lên núi để thắp hương cho họ hàng.

Nhưng cô ta đã đi tìm hiểu rất nhiều rồi mà vẫn không thể tìm thấy bất kì người nào có quan hệ họ hàng với nhà họ Hứa, thậm chí đến nhà họ Ngôn, cô ta cũng tìm hiểu cả rồi.

Thắp hương cho họ hàng cái quái gì chứ, căn bản là muốn tìm cơ hội dụ dỗ Cố Thành Trung mà thôi.

Một cơ hội tốt để lên đời đặt ngay trước mắt như vậy, cô ta không thể dễ dàng từ bỏ được.

Cái cô Hứa Trúc Linh này đã là thiên kim tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy ở Đà Nẵng rồi, vậy mà vẫn muốn đi dụ dỗ đàn ông, thật là tham lam không có điểm dừng.

Cô ta tự cho rằng mình cũng xinh đẹp không kém Hứa Trúc Linh, hơn nữa còn lẳng lơ, có phong tình hơn cô, chẳng nói đến những cái khác, chỉ dựa vào bộ ngực này cũng không biết ai thua kém ai đâu.

Làm gì có người đàn ông nào yêu thích phụ nữ nhạt nhẽo, không có tư vị gì chứ?

Ngô Ưu nghĩ đến điều này, trong lòng không khỏi có cảm giác tự tin tràn trề.

Cô ta đã ứng phó với rất nhiều đàn ông, biết rằng đàn ông đều là những động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới cho nên sẽ không có bất kỳ sức kiềm chế nào đối với thân thể của người phụ nữ.

Cô ta chỉ cần tìm cơ hội ở riêng một chỗ với Cố Thành Trung là mọi việc đều ổn thỏa cả rồi.

“Không sao đâu, mọi người cùng nhau đi dạo xung quanh, cô Hứa đi cùng chúng tôi đi. Đây là lần đầu tiên cô Hứa đến đây thắp hương đúng không? Còn có thể tìm được phần mộ của người thân không? Tôi rất quen thuộc với những ngọn núi ở đây, cô có cần tôi đưa đi không?”

“Không cần đâu, tôi có thể tự đi được.”

Hứa Trúc Linh khéo léo từ chối. Tất nhiên cô nhận ra Ngô Ưu đang muốn dụ dỗ Cố Thành Trung nhưng cô còn lâu mới thèm lo lắng, nếu như có thể dụ dỗ được anh thì coi như cô ta cũng có chút năng lực đó.

Thím Ngô ngồi bên cạnh cười nói.

“Hôm nay có ánh nắng mặt trời rồi, thời tiết không tồi, các con đi lên thị trấn dạo vài vòng đi. Còn đường trên núi vẫn phải đợi một thời gian nữa mới đi được, nếu như chiều nay không đi được thì phải chờ đến ngày mai.”

“Có muốn đi dạo không?” Cổ Thành Trung nhìn cô.

Cô nghĩ ngợi một hồi, nếu như đã đến rồi, hơn nữa hiện giờ cũng chưa thể lên núi thắp hương vậy thì đi xung quanh thị trấn xem một chút cũng được.

Thị trấn ở chỗ này có rất nhiều cảnh đẹp, mang đậm phong vị cổ xưa, cả một con đường dài đều bày bán các loại đồ vật hay đồ ăn đặc sản ở đây.

Cô cũng muốn đi xung quanh xem xem vì thế liền gật đầu đồng ý.

Ngô Ưu nhìn thấy cảnh tượng này mà không khỏi có chút tức giận.

Tai sao lại phải hỏi ý kiến của cô? Tốt nhất là cô đừng có đi, đi rồi còn làm cho người khác chướng mắt.

Nhưng cô ta lại ngại không dám từ chối, muốn cô ta đưa một cái bóng đèn theo thì cô ta đưa đi vậy, đợi chút nữa cô ta sẽ cho cô biết khó mà rút lui.

Sau khi mấy người bọn họ ăn cơm xong liền đi lên thị trấn ở cách đây không xa.

Ở chỗ đó có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, hai bên đường còn bày bán trà ướp hoa, nấm, ngoài ra còn bán cả diều giấy và một số đồ thủ công nữa.

Có rất nhiều thứ đồ chơi hiếm có kỳ lạ mà Hứa Trúc Linh chưa bao giờ được nhìn thấy.

Ngô Ưu giống như một hướng dẫn viên du lịch, nói này nói kia.

Cố Thành Trung căn bản chẳng có tâm tình nào muốn nghe tiếp nữa, tầm mắt của anh vẫn luôn đặt trên người Hứa Trúc Linh, chú ý đến từng cử chỉ hành động của cô.

Trong lòng anh đang cảm thấy rất bất lực, anh biết Ngô Ưu có ý với anh nhưng Hứa Trúc Linh lại không hề lo lång một chút nào, nhìn thấy đồ ăn là không chịu đi nữa, trong lòng còn ôm một đống đồ ăn vặt.

Kẹo hồ lô thủ công, sữa chua đặc, đồ chơi làm từ đường hình tôn ngộ không…

Cô còn đang bận chết đi được, căn bản chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.

Anh hận không thể đánh vào mông cô một cái thật đau, rồi bảo cô lấy phong thái của một người vợ mà giữ chặt lấy anh.

“Hứa Trúc Linh chúng ta đi cùng nhau đi, đợi lúc nữa còn cùng nhau trở về nữa”

“Không sao, không sao đâu, chỗ này cũng chỉ có một con đường thôi mà, hai người muốn làm gì thì cứ làm đi để tôi tùy tiện đi xem một chút. Nếu như chút nữa đi lạc nhau rồi thì tôi sẽ tự đi về, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Anh có thể ép cô vào tường rồi hung hăng hôn một trận không?

Những lời này là lời mà cô nên nói hay sao?

Cô bảo anh và Ngô Ưu đi cùng với nhau còn cô đi ăn sao?

Cố Thành Trung còn đang định nói gì đó thì Ngô Ưu đã nói, “Anh Thành Trung, không phải anh muốn đi thắp hương sao? Ở phía trước có bán hoa tươi, chúng ta qua đó mua một chút đi.”

“Ừ.” Cố Thành Trung nhìn cửa hàng phía trước một cái rồi gật đầu, sau đó nhìn về hướng Hứa Trúc Linh đang đứng, nói, “Em ở lại đây đợi anh, anh đi mua ít trái cây và hoa tươi rồi về ngay.”

“Ừ, ừ, anh đi đi!”

“Không được chạy lung tung đâu đấy, nghe rõ chưa?”

Anh sợ cô không nghe lời nên còn đặc biệt nhấn mạnh giọng điệu.

“Biết rồi mà!”

Hứa Trúc Linh đang ăn kẹo hồ lô, ra sức gật đầu.

Lúc này Cố Thành Trung mới thấy hơi yên tâm liền đi về cửa hàng hoa ở phía trước.

Ngô Ưu không hề đi cùng mà đi tới trước mặt Hứa Trúc Linh, chỉ vào một ngách nhỏ ở bên cạnh, “Ở đó có bán đậu phụ mặn, món đó có thể gọi là món ăn tuyệt nhất ở đây đó, cô có thể nếm thử. Mau đi mua đi, chúng tôi ở đây đợi chị mua xong rồi chúng ta cùng về.”

“Thật sao?”

Ánh mắt của Hứa Trúc Linh sáng ngời.

Cô nhìn vào trong ngách nhỏ, hình như quả thực là có thể ngửi thấy mùi đậu phụ tươi.

Đậu phụ mặn ăn rất ngon đó!

Nếu như đã là món ăn tuyệt nhất vậy tất nhiên là cô phải đi nếm thử xem rồi.

“Thế hai người chờ tôi nhé, tôi đi một chút rồi quay lại ngay.”

Hứa Trúc Linh ngay người rời đi, Ngô Ưu không khỏi đắc ý mỉm cười.

Cô ta còn tưởng rằng đối thủ này lợi hại như thế nào chứ, không ngờ rằng thế mà lại là cái đồ tham ăn.

Chỉ có chút đó mà đòi tranh giành đàn ông với cô. Có điều đậu phụ mặn ở đó quả thực là rất ngon, nhưng người đến mua cũng rất nhiều, mọi người cứ ùn ùn đi vào ngách nhỏ không ngừng, ước chừng cô xếp hàng mua xong thì cũng phải mất đến hai mươi phút.

Đợi cô đi ra thì cô ta và Cố Thành Trung đã đi về nhà từ lâu rồi.

Cố Thành Trung mua hoa tươi xong thì đi ra ngoài, nhưng lại không nhìn thấy Hứa Trúc Linh.

Ngô Ưu nói, “Có lẽ là cô ấy lại đi đâu đó mua đồ ăn rồi, cô ấy vừa nhìn thấy đồ ăn là không chịu đi đâu nữa, cũng không biết được kiếp trước có phải do quỷ chết đói đầu thai không nữa.”

Cổ Thành Trung nghe thấy vậy, đôi mắt sắc lạnh hơi híp lại, giọng nói không chút thiện cảm, nói: “Tôi đi tìm cô ấy, cô cứ tự nhiên đi.”

“Anh Thành Trung…”

Ngô Ưu thấy anh đi rồi thì lòng như lửa đốt, đột nhiên nghĩ ra một chiêu.

“Ây da…”

Sau lưng truyền đến tiếng kêu đau của Ngô Ưu, thu hút không ít người ở xung quanh nhìn thấy.

Cô ta ngã sống soài trên mặt đất, chân đi giày cao gót nên không tránh khỏi bị trẹo.

“Anh Thành Trung, em… em bị treo chân rồi, đau quá…”

Cố Thành Trung nghe thấy vậy thì không khỏi cau mày.

Sao anh lại không thể nhận ra chút mánh khóe của Ngô Ưu chứ?

“Anh Thành Trung, anh đưa em đi đến bệnh viện đi, em thật sự rất đau…

huhu…

Nói rồi, thế mà cô ta có thể òa khóc đến mức lê hoa đái vũ ngay được, làm như cô ta đang vô cùng đau đớn vậy.

Những người đứng xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ cứ tưởng rằng Ngô Ưu và Cố Thành Trung là quan hệ yêu đương nên đều túm tụm nói những lời không tốt về anh.

Cố Thành Trung trâm mặc không nói gì, tiến lên phía trước đỡ cô ta dậy, không nói một lời nào.

“Bệnh viện ở ngay trước mặt rồi…

anh Thành Trung, anh đỡ em thêm chút nữa, em… em đứng không vững.”

Cố Thành Trung không đáp lại nhưng lại giữ chặt cái eo thon nhỏ của cô ta.

Trên mặt Ngô Ưu còn đang giàn giụa nước mắt nhưng trong lòng thì sớm đã vui đến mức nở hoa rồi.

Khó khăn lắm mới đuổi được con quỷ đói khát kia đi chỗ khác, tất nhiên cô ta phải làm gì đó để thu hút sự chú ý của Cố Thành Trung rồi, đây là cơ hội ngàn năm có một đó.

“Người đàn ông vừa rồi đẹp trai thật đó!”

“Bọn họ là người yêu của nhau sao?

Nhìn có vẻ không giống lắm nhỉ? Bọn họ đang cãi nhau sao?”

“Không phải đâu, hai người bọn họ chẳng có quan hệ gì với nhau cả.” Hứa Trúc Linh tay bưng bát đậu phụ mặn, vừa ăn vừa đứng hóng chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.