“Cố Thành Trung.”
Đột nhiên cô gọi tên của anh, nhấn mạnh từng chữ một.
Anh ngước mắt lên nhìn cô.
Ngay giây phút đó, đột nhiên cô sáp lại gần anh, đôi môi đỏ hồng hôn lên bờ môi mỏng của anh, học theo dáng vẻ của anh, bắt chước theo cách anh hôn cô.
Trái tim của Cố Thành Trung hơi run lên, cơ thể đều bị cứng lại vài phần, anh đang chuẩn bị đảo khách thành chủ thì lại bị cô gái này ảo não ngăn cản.
“Đừng mà, lần nào cũng là anh hôn em làm cho em không hề có chút quyền chủ động nào cả. Lần này để em hôn anh đi, vẫn phải để cho giáo viên biết thành tích của học sinh như thế nào chứ.”
“Được.”
Cố Thành Trung gật đầu nói.
Động tác của cô gái này chậm rì rì hơn nữa lại còn chẳng có chút kỹ năng nào.
Nói tóm lại… là rất vụng về, làm cho anh không khỏi ngứa ngáy trong lòng, đã mấy lần anh định cưỡng ép đẩy cô ngược trở lại để chiếm thế chủ động.
Nhưng, cô cũng đã lên tiếng rồi thì tất nhiên anh phải nhường cô rồi.
Đây là lý do mà anh để cho cô chủ động lần này. Cô gái này cũng khá lắm, còn có thể lén lút lấy hơi, một nụ hôn sâu dài cứ thế mà kết thúc, cũng không có vấn đề gì to tát.
Cô buông bờ môi mỏng của anh ra, hai má phiếm hồng.
“Xong rồi…”
“Xong rồi? Đây chính là thành quả học tập của em đấy à?”
“Ừ… Đột nhiên nghĩ muốn phản hồi lại anh một chút, anh cứ xem đây là sự bồi thường của em dành cho anh lần này đi vì em cũng có lỗi sai mà.”
“Tức là em xin lỗi xong rồi đấy à?” Cố Thành Trung hỏi.
Cô gật đầu, sau đó bên tai cô lại truyền đến giọng nói âm trầm khác lạ của anh, “Thế cũng nên đến lúc anh phải xin lỗi em rồi, anh nghĩ là trong chuyện này anh cũng có lỗi, hơn nữa còn có rất nhiều lỗi vì thế thời gian xin lỗi trong lần này phải lâu hơn một chút mới đúng.”
“Nà ní?”
Hứa Trúc Linh không khỏi kinh ngạc, đây là mưu kế gì vậy?
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh đánh chiếm thành trì, môi lưỡi quấn quýt, một khi bắt đầu là không thể dừng lại được.
Thời gian từng phút từng giây cứ thế trôi qua, nụ hôn của anh đặc biệt mãnh liệt và bá đạo, không cho cô một cơ hội nào để lấy hơi.
Chính vào lúc này, ở ngoài cửa liền truyền tới tiếng bước chân vội vã.
“Anh Thành Trung”
Ngô Ưu đã đuổi theo anh về đây rồi. Cố Thành Trung nghe tiếng thì không khỏi chau mày, giữa lúc thế này mà lại bị cô ta làm phiền khiến cho anh mất cả hứng. .
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Hứa Trúc Linh vội vội vàng vàng đẩy Cổ Thành Trung ra xa rồi nhanh chóng lau miệng đi sau đó căng thẳng ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ.
Nhìn cô giống ý như một bạn nhỏ vừa làm sai chuyện gì, một giây sau đã trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Cố Thành Trung nhìn thấy vậy thì không kìm được mà bật cười, sau đó cũng đứng dậy.
Ngô Ưu đi vào trong phòng liền nhìn thấy hai người.
Ánh đèn cầy hơi yếu nên cô ta không thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên của Hứa Trúc Linh, vì thế cũng không hề nhận ra chuyện xấu mà hai người bọn họ vừa làm.
“Hai người… anh Thành Trung, sao đột nhiên anh lại chạy về nhà thế?”
“Không có gì cả, chỉ là mệt rồi nên muốn quay về nghỉ ngơi thôi.”
Ngô Ưu nghe anh nói vậy thì vô cùng hoài nghi.
Lúc anh trở về vội vã như thế cho nên lý do này tất nhiên không thể coi là thật được.
Nhưng… tại sao chứ? Cũng không thể là vì Hứa Trúc Linh được chứ nhỉ?
Nếu như là vì cô thì anh cũng không thể đối xử tốt với cô ta như vậy được.
Ngô Ưu cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nữa, cô ta nói, “Anh Thành Trung, để em đi lấy một cái đèn cầy cho anh, ở trên tầng thượng có thể ngắm sao rất đẹp đó.”
“Không cần đâu, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Cố Thành Trung lạnh nhạt từ chối, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Ngô Ưu nghe thấy giọng nói của anh như vậy thì không khỏi có chút khó hiểu.
Không phải trước đó cô ta và Cố Thành Trung vẫn còn tốt đẹp hay sao? Sao đột nhiên lại trở nên lạnh lùng xa cách như vậy rồi?
“Thế để em đưa anh về phòng nghỉ ngơi nhé?”
Ngô Ưu vẫn không chịu bỏ qua, mặt dày nói.
Hứa Trúc Linh vừa nghe đến đây liền lo sốt sắng lên, cô ta nói như vậy khác gì bảo Cố Thành Trung cho cô ta đi vào tận trong phòng của anh đâu chứ.
Cô không thể mất bình tĩnh được, cô đã đấu trí thắng Trình Anh, cũng đã đấu thắng giáo viên gián điệp, vì thế cô không thể vừa đến đây đã bị đánh bại dễ dàng như vậy được.
Cho dù là nằm ngoài phạm vị năng lực của cô thì cô cũng bắt buộc phải ra tay, sự việc đã đến mức này rồi, cô cũng không thể cứ trơ mắt ra mà nhìn nữa, cô nhất định phải làm chút gì đó.
Phải làm thế nào mới có thể không làm lộ quan hệ của bọn họ mà lại có thể ngăn cản được Ngô Ưu chứ?
Trong khoảnh khắc đó, Hứa Trúc Linh đã phải vận dụng tất cả sức lực của đại não, tiểu não, bán cầu não trái, bán cầu não phải của mình, hoạt động với tốc độ ánh sáng để tìm ra cách giải quyết.
Cố Thành Trung còn chưa kịp trả lời thì không ngờ sau lưng đã truyền tới tiếng kêu đau đớn của Hứa Trúc Linh.
“Ây da…”
Thế mà cô lại bị ngã từ trên giường xuống bên dưới.
“Sao thế?”
Cố Thành Trung vội vàng tiến lên phía trước.
“Em… vừa nãy em muốn đi vệ sinh, không ngờ lúc xuống giường đi nhanh quá nên ngã, hình như bị trẹo chân rồi.”
“Để anh xem nào.”
Cố Thành Trung căng thẳng, cuống cuồng sờ lên mắt cá chân của cô.
Còn Hứa Trúc Linh thì đau đến mức ngồi đó hít vào một hơi, vốn dĩ cô chỉ muốn diễn kịch thôi, nhưng ai biết được giả lại thành thật, lúc cô bước xuống giường quá vội vàng, mắt cá chân bị trẹo xuống “cách” một tiếng.
Đúng là tự mình chuốc lấy phiền phức…
Mắt cá chân nhanh chóng sưng vù lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, trong một thời gian ngắn cũng sẽ rất khó để giảm sưng.
Hiện giờ lại còn đang bị mất điện nên muốn tìm một viên đá cũng không có.
“Để anh đưa em đến phòng khám gần đây.”
“Được.”
Hứa Trúc Linh vội vàng gật đầu.
Sau đó Cố Thành Trung liền ôm cô lên nhưng lại bị cô từ chối.
“Anh cõng em.”
Anh đã từng ôm người phụ nữ khác làm cho cô đến tận bây giờ vẫn cảm thấy không vui!
Cô cũng có chút nóng nảy chứ.
Tất nhiên Cố Thành Trung có thể hiểu được cô đang nghĩ gì, cô gái này của anh vẫn còn đang cố chấp phân cao thấp với anh nữa kìa.
Anh cõng Hứa Trúc Linh lên rồi đi ra phía cửa.
Ngô Ưu thấy vậy thì tức đến mức sắc mặt tái xanh đi rồi, đây chẳng phải là chút mánh khóe của cô hay sao? Thế mà Hứa Trúc Linh lại không biết xấu hổ diễn lại kịch của cô một lần nữa.
Đúng là cóc đi guốc, khỉ đeo hoa! Mắt nhìn thấy bọn họ sắp đi ra ngoài, Ngô Ưu vội vội vàng vàng túm lấy tay áo của Cố Thành Trung, khom người lại, nói: “Anh Thành Trung, chân của em cũng bị đau mà.”
“Tôi thấy cô cả một đường về đây đều đi đứng rất khỏe mạnh và nhanh nhẹn, rất ổn mà.”
Anh không ngần ngại vạch trần cô ta, đánh cho cô ta một đòn phủ đầu.
Nếu như không phải vì anh muốn kích động đến Hứa Trúc Linh thì còn lâu anh mới thèm diễn mấy cái trò vụng về này với Ngô Ưu.
Ngô Ưu nghe anh nói vậy liền im lặng ngay tức khắc, trên mặt lúc thì xanh, lúc thì trắng.
Cảm giác bị người khác vạch trần thật sự không hề dễ chịu.
Cô ta không có cách nào có thể ngăn Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh lại, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Cô ta tức đến mức hung hăng giậm chân xuống dưới đất, trong lòng cô ta cảm thấy không cam tâm.
Chính ngay tại lúc này, thím Ngô đi tới và nói: “Mẹ vừa nhìn thấy anh Cố cõng cô Hứa ra ngoài, xảy ra chuyện gì thế?”
“Con đàn bà giả tạo đó muốn dụ dỗ anh ấy! Mẹ, sao trên đời này lại có thể xuất hiện loại người phụ nữ không biết xấu hổ như cô ta chứ? Rõ ràng anh Thành Trung có thiện cảm với con, thế mà cô ta lại dùng thủ đoạn để tiện, thấp hèn như vậy, đúng là không biết xấu hổ!
Ngô Ưu tức giận nói, cô ta cũng quên mất đây chính là mánh khóe mà sáng nay cô ta mới dùng xong, còn Hứa Trúc Linh cũng chỉ là nhìn quả bầu vẽ ra cái gáo mà thôi.
Thím Ngô nghe thấy thế thì nói: “Anh Cố này không phải là người bình thường đây, anh ta chính là cậu ba nhà họ Cố tiếng tăm lừng lẫy ở Đà Nẵng đó, đó là những người nhà giàu đấy con ạ, không phải là nơi mà con có thể bước vào đâu. Con vẫn nên ngoan ngoan thật thà ở nhà đi làm đi sau đó tìm một người tương xứng với mình rồi gả cho người ta.”
“Mẹ, sao mẹ lại không có chút chí khí nào như vậy chứ? Mẹ không ôm hy vọng thì cũng không thể đả kích sự tích cực của con gái như vậy chứ! Mẹ không thấy hôm nay anh Thành Trung đối xử với con rất ân cần hay sao? Hơn nữa, người chị em đó của mẹ cũng là mẹ ruột của anh Thành Trung, không phải đều xuất thân từ những nơi nhỏ bé bần hàn hay sao?
Bà ấy có thể gả vào nhà giàu, vậy tại sao con lại không thể?”
“Nếu như ban đầu mẹ cũng đi học chuyên ngành hộ lý cùng bà ấy thì nói không chừng cũng có thể gả vào nhà họ Cố, lúc ấy con chính là tiểu thư nhà giàu rồi.”
“Đừng có nói linh tinh, những lời này mà để bố con nghe được thì chỉ có xong đời. Bớt ở đó nằm mơ giữa ban ngày đi, ngày mai bọn họ đi thắp hương xong sẽ đi ngay, con đừng có mà hành động hàm hồ. Cũng không còn sớm nữa rồi, mau vê phòng đi ngủ đi.”
Thím Ngô không hề ủng hộ con gái mình một chút nào, bà ấy sợ cô ta suy nghĩ hão huyền.
Dù gì thì Cố Thành Trung cũng không phải là người cô ta đắc tội được, còn có cô Hứa Trúc Linh kia nữa cũng là một cô gái nhà giàu có tiếng tăm thật sự.
Bọn họ có thể ở lại đây, nhận một phần nhân tình của bà đã là tốt lắm rồi, sau này nếu muốn nhờ vả gì thì cũng thuận tiện hơn.
Thím Ngô quay người rời đi, nhưng Ngô Ưu vẫn không cam tâm.
Vừa nghĩ tới sự dịu dàng trước kia mà Cố Thành Trung dành cho mình thì cô ta liên đỏ mặt.
Chắc chắn là Cố Thành Trung có thiện cảm với cô ta, nếu không sao có thể đối xử với cô ta tốt như vậy được?
Còn cái cô Hứa Trúc Linh đó mới là loại phụ nữ không biết xấu hổ, ỷ vào việc có chút quan hệ với nhà họ Cố nên mới mặt dày như vậy, đuổi từ nội thành theo tới tận đây.
Đúng là đồ không biết xấu hổ, còn đòi học theo cô ta nữa chứ!
Cô ta không tin là cô ta không đấu lại Hứa Trúc Linh.
Ngay tại lúc cô ta đang tức tối không thôi thì không ngờ điện thoại đột nhiên reo lên, là một số điện thoại lạ gọi tới.
Cô không hề do dự mà tắt đi luôn nhưng đối phương vẫn không chịu bỏ cuộc, lại gọi thêm một cuộc nữa.
Cô ta tắt máy liên tục mấy cuộc, cuối cùng cũng không thể chịu được nữa, mất kiên nhẫn nghe điện thoại.
“Anh là ai thế?”
“Dám tắt điện thoại của ông đây, emn cô muốn chết à?”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói khủng bố, đáng sợ.