Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 787: Chương 787: Cô thích tôi à?






“Chị!

Trần Minh Ngọc bị chọc tức không ít.

Những người đến đây, có nhà của ai là đơn giản?

Trần Minh Ngọc vẫn luôn là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, đã bao giờ phải chịu uất ức như thế này đâu?

Cô ta nắm chặt vai của Hứa Trúc Linh, định sẽ đập cốc nước trên tay vào người cô, nhưng đã bị giọng nói lạnh lùng của Hứa Trúc Linh chặn đứng lại.

“Cô dám!”

“Tôi… tôi có gì mà không dám cơ chứ?”

“Cô như thế này mà còn muốn lên chức sao? Không mang theo não à? Bây giờ tôi là bà chủ nhà họ Cố danh chính hợp pháp, trong bụng tôi chính là cháu trai của nhà họ Cố. Nếu như cô chạm vào tôi một cái, lỡ tôi có điều gì đó không may xảy ra, vậy thì nhà họ Trần phải gặp nguy hiểm rồi. Truyền ra ngoài, cô đánh đập phụ nữ mang thai, một khi tin tức xã hội như vậy bị làm ầm ï lên, thì cô cảm thấy danh tiếng của mình còn nữa không?”

Trần Minh Ngọc nghe những lời đó thì ngón tay liên cứng đờ lại, từng chút một rút tay về.

Rõ ràng là cô ta đã bị chọc giận không hề nhẹ, hai tay nhỏ.

bé nắm chặt lại, trên mu bàn tay nổi lên rất nhiều gân xanh trông vô cùng đáng sợ.

Hứa Trúc Linh thực sự sợ cô ta sẽ không khống chế được, sẽ đập một cái thật mạnh sang đây.

Cô không nói thêm gì nữa, cũng sợ sẽ kích động người ta đến phát điên mất.

“Cô trông xinh đẹp, gia cảnh không tệ, cô còn có những người tốt hơn. Đừng có nhung nhớ đến của người khác nữa, hãy tự đi tìm điều thuộc về mình đi”

Nói xong, cô sải bước rời đi.

Trần Minh Ngọc nhìn theo bóng lưng của cô, tức giận giậm chân.

Cô ta đã nhìn trúng, chính là thuộc về cô ta rồi.

Còn chưa kịp nỗ lực một chút, đã bị Hứa Trúc Linh bóp chết ngay từ khi còn trong trứng nước rồi.

Thực sự nghĩ rằng bản thân mình là một nương nương trong cung điện à, đúng là làm ra vẻ ta đây mà.

Không biết xấu hổ, người phụ nữ đê tiện, chỉ biết dựa vào đàn ông!

Trong lòng cô ta đã mảng chửi Hứa Trúc Linh xối xả từ lâu rồi, nhưng lại không dám nói ra.

Hứa Trúc Linh ra khỏi phòng trà nước, thì nhìn thấy Cố Thành Trung.

Cô có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó đã hiểu ra, chắc rằng anh đã nghe trộm rất lâu rồi.

“Anh đến đây làm gì thế?”

“Thấy hai người đều chưa quay trở lại, sợ cô ta sẽ làm khó dễ em, định sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng không ngờ là mỹ nhân đã tự cứu mình rồi”

Hứa Trúc Linh không thể nhịn được cười khi nghe những lời đó, thế này là đang trá hình khen cô đấy.

“Nhưng em lo lắng là con giun xéo lắm cũng oằn, em nói chuyện cũng không được dễ nghe, sợ rằng cô ta sẽ oán hận trong lòng, mà về sau trả thù”

“Nhà họ Trần kinh doanh về trang sức, được xem là một gia đình lớn ở Đà Nẵng. Nhà họ Trần có một trai một gái, cô con gái nhỏ này từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay.

Trước đó vẫn luôn ở nước ngoài học tập, nhưng vì sức khỏe của cô chủ nhà họ Trần không được tốt nên mới trở về Việt Nam học hành”

“Nói như vậy là lai lịch của cô ta rất lớn?”

“Như vậy thì đã sao nào, ai dám động vào người của anh chứ?”

Cố Thành Trung bá đạo nói.

“Vậy tiếp theo phải làm gì đây?”



Anh không cảm thấy đáng tiếc sao? Suốt những năm qua anh đã bảo vệ một mình em, còn phải giữ gìn rất lâu nữa, có cảm thấy không cam lòng hay không hả?”

“Tại sao lại không cam tâm? Anh đã hài lòng thoả mãn từ lâu rồi”

Số lượng các bạn đang đọc truyện này tại trang nguồn khá ít, những trang khác lấy quá nhiều, mong các bạn đang đọc tại trang nguồn thông cảm cho chúng mình một thời gian vì số lượng chương ra quá ít ạ.

Anh siết chặt lấy tay cô: “Trước khi gặp được em, anh đã nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ yêu người nào khác nữa, hay bước vào lễ đường kết hôn với người khác.

Nhưng sau khi gặp được em rồi, anh đã nghĩ đến việc phải trải qua thời gian thật lâu dài, nghĩ đến việc có đủ cả con trai và con gái, muốn cùng em đi hết cả cuộc đời”

“Chỉ sợ… cả đời này không đủ dài, đến kiếp sau tìm được em thì đã là quá muộn Em sợ rằng cả đời này không đủ dài, đến kiếp sau tìm được em thì đã là quá muộn…

Những lời này cứ quanh quẩn mãi ở bên tai, khiến tiếng lòng phải dậy sóng. Cô mỉm cười, rồi nói: “Anh không cảm thấy đáng tiếc sao? Vậy thì em lại cảm thấy thật đáng tiếc đấy. Anh là mối tình đầu của em, rồi sau đó kết hôn luôn. Em không biết anh có phải là người tốt nhất đối với em không, không có so sánh, cũng không thể nói lên có tốt hay xấu? Vì vậy, anh… anh chỉ tàm tạm mà thôi. Này, em cũng chỉ mới ngủ với một người đàn ông duy nhất là anh, cũng không biết…”

Còn chưa kịp nói hết câu, cô đã cảm thấy da đầu lạnh buốt.

Trên đỉnh đầu cô, có ánh mắt như hai ánh lửa, khiến da đầu cô ngứa ngáy.

Dường, dường như đã lỡ lời rồi.

Cô ngẩng đầu lên, đã bắt gặp đôi mắt sâu thảm của anh, chớp chớp mắt vô tội.

“Em… vừa rồi em có nói chuyện sao? Tại sao em lại cảm thấy não của mình không đủ xài đấy, lẽ nào đây là điều mà trong truyền thuyết đã nói rằng mang thai một lần ngớ ngẩn ba năm không vậy? Ây da da, em phải đến lớp rồi, nếu không đi nữa thì sẽ đến muộn mất..”

Hứa Trúc Linh vội vàng chuồn đi mất.

Khuôn mặt của Cố Thành Trung tối sầm lại, cô gái này còn tồn tại tâm tư cả gan làm loạn như vậy nữa.

Ngoài trừ bản thân anh ra, lẽ nào cô còn muốn ngủ với người khác nữa.

Đợi anh về, phải dạy dỗ cô một trận tử tế mới được.

Cố Thành Trung không vội về nhà, mà đi được nửa đường đã quay trở lại phòng trà nước.

Trần Minh Ngọc vẫn đang yên tĩnh, nhưng càng nghĩ càng tức giận, đã uống liền mấy ngụm nước.

Nhưng lửa giận trong lòng lại đang bùng cháy bừng bừng, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.

Cô ta tức giận đến mức trực tiếp ném chiếc cốc xuống đất, ngay lập tức vỡ ra từng mảnh.

Cố Thành Trung nhìn những mảnh vụn thủy tinh trên mặt đất, giãm lên, phát ra tiếng “lách cách lách cách”.

Trần Minh Ngọc nhận ra có người đang đến, ngay lập tức đứng dậy xem xét.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thành Trung, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Cô ta nhận ra điều gì đó, chắc hẳn anh đang đi lấy nước nóng cho Hứa Trúc Linh.

“Anh … anh tới đây để lấy nước cho chị Trúc Linh đúng không? Em giúp anh nhé!”

Cô ấy muốn lưu lại ấn tượng tốt ở trước mặt Cố Thành Trung, vì thế nên chuyện gì cũng rất tích cực.

“Không cần, tôi tới để tìm cô”

Anh nhàn nhạt nói.

Giọng nói từ tính đầy gợi cảm vang vọng bên tai cô ta, mỏng manh không dứt.

Trời ạ, trên đời này làm sao lại có giọng nói hay đến như vậy, tưởng chừng như là có thể làm cho lỗ tai phải mang thai luôn đấy!

Cô ta kích động ngay lập tức mặt đỏ lên, nhịp tim tăng nhanh hơn rất nhiều.

Nhìn thấy Cố Thành Trung ngồi xuống, cô căng thẳng đi về phía anh, rồi ngồi ở bên cạnh anh, có hơi thận trọng nũng nịu, toàn bộ đều là dáng vẻ của một cô con gái nhỏ.

“Anh … anh tìm em à? Có chuyện gì sao?”

“Cô thích tôi hả?”

Cố Thành Trung hỏi.

“Hả?” Trần Minh Ngọc cũng không ngờ rằng vừa mới bắt đầu mà Cố Thành Trung đã trực tiếp đến như vậy, ngẩn ngơ một hồi rồi nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Có… có rõ ràng như vậy sao? Quả thật là em có thích anh, nhưng em không biết anh suy nghĩ ra sao.”

“Cô cho răng cô tốt hơn so với Trúc Linh à?”

“Đương nhiên rồi!” Trần Minh Ngọc chắc chắn như đỉnh đóng cột nói: “Anh cũng biết bối cảnh của nhà họ Trần rồi đó, ở Đà Nẵng cũng được xem là một gia đình to lớn, cho dù không thể sánh bằng nhà họ Ngôn, nhưng cũng không thể coi thường được. Không phải là anh thích trẻ trung hoạt bát sao?

Cho nên mới chọn một người nhỏ hơn anh đến mười tuổi, em sắp hai mươi rồi, anh chỉ lớn hơn em mười một tuổi mà thôi”

“Vóc dáng của em đẹp hơn chị ấy, tướng mạo cũng xuất sắc hơn chị ấy, và còn cao hơn chị ấy nữa! Em… em hơn chị ấy về mọi thứ!

Trần Minh Ngọc vẫn hiểu rất rõ về lợi thế của bản thân.

Không dám so sánh với những người khác, nhưng với Hứa Trúc Linh vẫn có cơ hội chiến thăng đấy.

Cố Thành Trung lắng nghe, không có bày tỏ thái độ gì, gõ ngón tay lên mặt bàn sơn mài, tạo ra âm thanh trong trẻo và mạnh mẽ, rất có tiết tấu.

Giọng nói cô ta từ từ trầm xuống, cả căn phòng trà nước trong giây lát yên tĩnh lại, chỉ có âm thanh hỗn tạp ngẫu hứng này. Nhất thời, cô ta không biết Cố Thành Trung đang nghĩ cái gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.