Khi nghe đến đây, nước mắt cô lập tức tuôn trào, khóc đến mức không thể kềm chế được. Cô cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống như những hạt ngọc vo vun.
Cổ Thành Trung thấy vậy, định đứng dậy an ủi cô nhưng không ngờ cô lại vội vàng chia tay ra mà nói: “Đừng nhúc nhích... em lau một chút là được rồi. Em đồng ý...” Ngay lập tức, cô vươn bàn tay nhỏ bé ra, lòng bàn tay vì căng thẳng mà thấm đẫm mồ hôi.
Rõ ràng là cô đã đoán trước được mọi chuyện, cũng đã mơ về lần cầu hôn này không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn không để phòng được.
Sự kích động trong lòng tựa như núi lửa phun trào ra..
Cổ Thành Trung thấy cô đưa tay ra thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh biết Hửa Trúc Linh sẽ không từ chối anh, nhưng anh vẫn rất căng thẳng. Anh cảm thấy mình đã sống ba mươi năm nhưng chưa bao giờ lo lắng tựa một cậu nhóc như bây giờ.
Chi thấy chiếc nhẫn sắp được đeo vào, ai ngờ Quý Thiên Kim lại lên tiếng: “Trúc Linh
Hai chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến trái tim những người có mặt như thắt lại.
Quý Mặc Nhiên lộ vẻ khó xử khi nhìn thấy em gái mình, tưởng là bà ta muốn đến ngăn cản. Nhưng không ngờ nửa câu sau của bà ta lại là: “Cổ Thành Trung là một người đàn ông tốt. Ánh mắt của con tốt lắm, đã không chọn nhầm người. Dì ủng hộ con.” “Cảm ơn dì!” Hứa Trúc Linh vô cùng cảm kích mà nói. Có được lời chúc phúc của bà ta thì cô đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Cổ Thành Trung nhanh chóng đeo nhẫn rồi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô như thề sợ cô sẽ bỏ chạy vậy.
Đeo nhẫn vào, thì chính là người của anh.
Cô xúc động lao vào vòng tay của anh và ôm anh thật chặt. “Có hơi vội vàng, không biết em có thích không?” “Có chứ! Em rất hài lòng... Cảm ơn anh vì lần nào cũng cho em những bất ngờ khác nhau, nhưng mà hình như em lại chưa chuẩn bị gì cho anh thì phải.” “Can gì phải chuẩn bị cho anh chứ? Đàn ông chỉ dùng để nuông chiều người phụ nữ của mình thôi, đúng không?” Cổ Thành Trung nhưởng mày nói, tỏ vẻ như thể đó là điều đương nhiên.
Phụ nữ là để yêu thương, còn đàn ông chỉ là người yêu thương phụ nữ mà thôi. phải mạnh bọn họ còn muốn bất ngờ hay quà cáp gì nữa chứ? Có thể tìm được một người để yêu thương chiều chuộng thì phải nên cảm thấy hài lòng đi, vì dù sao bây giờ tỷ lệ nam nữ cũng đang mất cân bằng mà
Hễ ai có thể cưới được vợ cũng đều nên thắp hương mà cảm tạ trời đất là vừa.
Hứa Trúc Linh nghe anh nói như thế thì không biết nên khóc hay cười nữa.
Anh dùng ngón tay ấm áp lau đi những giọt nước mắt trên khỏe mi cô. “Còn nửa năm nữa em sẽ hoàn toàn trường thành, nhớ là lúc nào cũng phải sẵn sàng để gả cho anh. Anh rất nóng lòng muốn cưới em về nhà.” “Được, em sẽ đợi ngày đó đến, ăn mặc thật xinh đẹp để gả cho anh.” Cô gật đầu lia lịa.
Sau đó, cả đoàn người trở về nhà cũ, nghỉ ngơi một lúc rồi mạnh ai về nhà nấy.
Trước khi rời đi, Bạch Minh Châu đã kể lại mọi chuyện, Hóa ra là Cổ Thành Trung đã bắt đầu chuẩn bị từ một ngày trước, gọi điện hết nhà này sang nhà khác và nói rất nhiều lời hay họ với nhà họ Quý mới khiến cho Quý Thiên Kim đến đây được. Mục đích chính là để cô cảm thấy yên tâm, để cô có thể nhận được lời chúc phúc từ người thân của mình.
Lúc này, mọi người đã ăn xong bữa cơm tất niên, được trực thăng đến đón đưa về nhà. “Trúc Linh à, nhanh nhanh đến hai mươi tuổi rồi kết hôn đi. Cổ Thành Trung gấp gáp lắm rồi đó.” “Anh cứ lo cho người khác, sao không chịu lo cho em?” “Lo cho em làm gì? Bọn họ phải chờ đến hai năm, còn em mới chờ có bao lâu? Huống chi Thiện Ngôn ở trong cơ thể anh chứ đâu có ở trong cơ thể em.”
Bạch Minh Châu tức giận lườm mắt. “Đều tại anh.” Ôn Mạc Ngôn đành phải thỏa hiệp.
Sau khi tiễn Bạch Minh Châu đi, Hứa Trúc Linh nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình, cảm thấy minh như đang mơ vậy.
Kim cương hồng trông thật đẹp, lấp la lấp lánh, rất nữ tính. Dù không lớn nhưng Hửa Trúc Linh biết những gì mà anh dành cho cô luôn là thứ tốt đẹp nhất. “Đang nghĩ gì đó?” Có Thành Trung bước tới, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau. “Em cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy. Từ khi em gặp anh, giấc mơ này đã luôn tiếp diễn. Em rất sợ một ngày nào đó đột nhiên tình dậy, lại thấy mình vẫn còn ở nhà họ Hứa “ “Cô bé ngốc, anh mới là người phải lo lắng. Anh mới phải sợ đây là một giấc mơ. Khó khăn lắm anh mới có thể tự thoát khỏi vực sâu đời mình, không muốn trở lại đó lần nào nữa. Em đã mang đến cho anh hương vị ngọt ngào nhất, khiến anh không thể nếm được vị đẳng nào dù chỉ một chút.” Anh dán miệng lên tại cô, giọng nói trầm và khản, mang theo sự quyến rũ của dục vọng.
Hơi thở nóng ẩm xâm nhập vào ốc tại khiến cơ thể cô mềm nhũn trong nháy mắt. Sự trêu ghẹo không gì sánh được làm cô hơi run rẩy. Nhưng anh chỉ lướt qua rồi dừng lại chứ không dám đi quá xa. “Cô bé, em thật mẫn cảm.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời trắng trợn như vậy thì khuôn mặt đỏ bừng lên: “Chủ ba à, anh có thể nghiêm chỉnh hơn được không?” “Bây giờ thì có thể. Nhưng qua sinh nhật hai mươi tuổi của em thì e là sẽ không được nữa.” Anh khẽ cười xoa đầu có rồi nói: “Em về phòng rửa mặt đi, ngày mai còn về
Cô ngoan ngoãn gật đầu, được anh nắm tay, hai người sánh bước trở về.
Đêm nay đặc biệt ngon giấc.
Nhưng có người lại trấn trọc khó ngủ.
Ngôn Phúc Lâm rời nhà vào lúc nửa đêm, đi bộ một mình trong đêm tuyết.
Ánh trăng lành lạnh khiến âm thanh như dài ra. Gió lạnh rì rào thổi qua nhánh cây xào xạc, như đang chế nhạo anh ta vậy. Hứa Trúc Linh đã đồng ý lời cầu hôn của Cổ
Thành Trung, nhưng tại sao bản thân anh ta vẫn chưa hết hy vọng. Sau khi nhìn thấy cảnh đó, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là chúc phúc, mà là... nguyền rủa.
Trong lòng anh ta có một con quỷ đang kêu gào, hy vọng Hứa Trúc Linh đừng nhận nhẫn của Cổ Thành Trung. Có nhiều lời chúc phúc của nhiều người như vậy, tiếng kêu gào của anh ta dường như rơi vào vô vọng. Ngoài việc đứng đó trơ mắt nhìn, anh ta vốn đi không thể làm gì được.
Đến cô gái mình yêu nhất mà anh ta cũng không giữ được thì còn giữ được gì nữa, “A...” Anh ta lớn tiếng hét lên, nơi ngã tư đường vắng vẻ, không ai đáp lại.
Cuối cùng, anh ta kiệt lực ngã xuống đất, nhìn lên bầu trời đêm đen kit.
Không có một ngôi sao nào, cả mặt trăng lưỡi liềm cũng lạnh lẽo quá.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta vang lên.
Anh ta cáu kinh không thèm quan tâm tới, dứt khoát tắt điện thoại.
Nhưng nó lại vang lên, âm thanh dồn dập.
Anh ta khẽ nhưởng mày, cảm thấy tiếng chuông điện thoại xa lạ này rất quen thuộc, có vẻ như đã từng nghe qua.
Anh ta do dự một lúc rồi cuối cùng chọn bắt máy.
Một giọng nói quái lạ truyền đến từ đầu dây bên “Còn nhớ tôi không?”
Ngôn Phúc Lâm nhíu chặt mày, nói: “Ai vậy?” “Lúc trước, tôi đi tìm anh, nhưng anh lại tàn nhẫn từ chối tôi. Rất khó chịu, đúng không? Người phụ nữ yêu quý của anh đang ở bên cạnh người đàn ông khác, kia. mà anh chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười chúc phúc cho họ, vừa khó xử vừa đau khó, đúng không?”
Ngôn Phúc Lâm nghe vậy thì giật cả mình, bất chợt bò ra khỏi tuyết rồi nhìn ngó xung quanh.
Xung quanh tối đen như mực, bóng cây lắc lư, và không có ai ở đó cả.
Nhưng anh ta lại có cảm giác bị theo dõi, rất khó chịu. “Rốt cuộc mày là ai? Sao lại biết chuyện xảy ra đêm nay?” “Bởi vì tôi đã lén lút theo dõi anh. Tôi là người thân cận nhất của anh, tôi muốn giúp anh, cũng chỉ có tôi mới giúp anh không chút do dự.” “Rốt cuộc mày là ai?” “Bây giờ anh không cần biết tôi là ai. Tôi biết anh thích Hửa Trúc Linh, tôi có thể giúp anh có được cô ta.” “Mày định dùng cách gì?” Anh ta hơi do dự, không từ chối như lần đầu nữa. Mà hỏi lại như bị ma xui quỷ khiến “Đương nhiên cách này sẽ không vẻ vang. Để đoạt được tình yêu của người khác đương nhiên phải dùng những thủ đoạn xấu xa, nhưng vậy thì anh có thể được như ý. Được hay mất, tùy thuộc vào sự lựa chọn của anh. Thủ đoạn được dùng đến sẽ rất tốt, thần không biết quỷ không hay, vả lại có ai biết anh đang có âm mưu gì đâu chứ?”
Người bên kia bật cười, âm thanh có chút kinh khủng. Lời này như thể có ma lực, khẽ chạm đến tâm tư của Ngôn Phúc Lâm.