Hứa Trúc Linh đưa đôi mắt nhìn về phía người đàn ông ở sau lưng, trong đôi mắt tràn ngập sự cảm kích.
Trái tim giống như được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp vô cùng.
Cô biết Cố Thành Trung thấy cô chịu ấm ức thì vô cùng tức giận, đến tìm để lấy lại thể diện.
Nếu người đàn ông này của cô đã nể mặt như vậy, vậy thì cô cũng cứ làm tới một chút.
Ấm ức mà hôm qua cô phải chịu quả thật là chỉ cần một cái bạt tai là có thể giải quyết được sao? .
Cho đến giờ chỉ cần trả lại một cái tát này đã xem như là xử lý rất nhẹ nhàng rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Sau cái tát này chúng ta không ai nợ ai, chuyện trước đó tôi cũng không tính toán nữa. Sau này, Hứa Đan Thu đối xử với tôi thế nào thì tôi đối xử lại với cô ta như vậy. Cô ta muốn chơi đùa tôi, vậy tôi sẽ phối hợp thật tốt cùng chơi với cô ta!”
Đôi tay nhỏ bé nắm chặt lại, dường như cô đã dùng hết dũng khí của mình để nói ra lời này...
Lời này đại diện cho việc sau này bất kể bản thân có rơi vào hoàn cảnh nào, cho dù là tốt hay xấu, cô đều sẽ không tha cho Hứa Đan Thu.
Chính vào lúc này, đôi tay to lớn đầy ấm áp của Cố Thành Trung nắm lấy đôi tay nhỏ của cô, nắm thật chặt trong lòng bàn tay mình.
Cô, ánh mắt của Cố Thành Trung cũng lặng lẽ nhìn cô, khiến cho c có cảm giác an toàn.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên không còn sợ hãi điều gì nữa.
“Hứa Đan Thu, món nợ giữa chúng ta, cũng nên tính toán rồi.”
“Món nợ gì, tôi không hiểu. Mẹ, mẹ giúp con với, con không hiểu cô ta đang nói cái gì!”
“Đức Thắng!” Trần Cẩm Vân cũng chau mày, chỉ đành nhìn về phía người chủ gia đình.
Hứa Đức Thắng cũng vô cùng khó xử, còn muốn nói thêm gì đó để cứu vãn tình thế, thế nhưng tiếp xúc với cái nhìn không hề có chút cảm tình của Cố Thành Trung, lạnh lùng hung tợn, khiến cho ông ta phát hoảng..
Ông ta biết chuyện này không làm hòa nổi.
Nếu như ngoan ngoãn nhận cái tát này, vậy thì chuyện này coi như xong rồi.
Nếu như không chịu ăn cái tát này, Cố Thành Trung chắc chắn sẽ không để yên.
Hứa Đức Thắng đành phải nhẫn tâm, lôi Hứa Đan Thu ra, kéo đến trước mặt của Hứa Trúc Linh.
Hứa Đan Thu lập tức sợ hãi, khóc thét lên thất thanh gọi: “Sao con có thể để cho con đĩ này đánh con chứ! Con là phu nhân tương lai của nhà họ Cố, vì sao con phải sợ tên Cố Thành Trung này, anh ta chẳng qua chỉ là một tên quái dị!”
“Hỗn láo, cậu ấy là bậc đàn anh của con, sao con có thể ăn nói hồ đồ như vậy?”
“Con không nói sai! Anh ta chính là tên quái dị, đợi con gả cho Cố Trường An rồi, chuyện đầu tiên con làm chính là đuổi các người ra khỏi nhà họ Cố...”
Hứa Đan Thu vẫn còn chưa nói xong, Hứa Trúc Linh đã tát cô ta một cái thật mạnh.
Lời sau đó bỗng nhiên dừng lại, Hứa Đan Thu ngây ra nhìn cô, rõ ràng là cô ta đã bị cái tát này làm cho choáng váng.
Hứa Trúc Linh cũng không hề tỏ ra yếu đuối khi bắt gặp cái nhìn của cô ta.
Cô ta nói mình thế nào, nói mẹ cô quá đáng thế nào, cô đều có thể nhịn.
Thế nhưng cô chấp nhận bất cứ ai động đến vết sẹo của Cố Thành Trung.
Hứa Đan Thu phản ứng lại, liền giống như một kẻ điên, trực tiếp xông về phía của Hứa Trúc Linh.
May mà Cố Thành Trung nhanh tay nhanh mắt, kéo cô vào trong lòng.
Hứa Đan Thu ngay tức khắc đã vồ ếch, ngã lăn đùng trên đất.
Cô ta còn muốn xông tới, nhưng lại bị Hứa Đức Thắng ngăn lại, giao cho người hầu dắt đi.
Ông ta vội vàng xin lỗi, thầm oán con gái mình cứ quyết hơn thua, tự mình làm loạn cả lên.
Cố Thành Trung nhìn Hứa Trúc Linh một cách chăm chú, cô khẽ lắc đầu, tỏ ý mình không sao.
Lúc này Cố Thành Trung mới yên tâm, ôm cô vào lòng, nhìn Hứa Đức Thắng với ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Nếu như còn có lần sau, sẽ không phải chỉ có một cái tát là sẽ giải quyết được đâu. Cố Thành Chung tôi mặc dù không có địa vị gì trong nhà họ Cố, thế nhưng tôi vẫn chẳng thèm một dòng họ chẳng ra gì như nhà họ Hứa.”
Hứa Trúc Linh là người con gái của tôi, ai dám động vào thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Anh lạnh lùng nói từng chữ, khí thế dọa người.
Hứa Đức Thắng run lên, lập tức ngoan ngoãn đáp lại. Cố Thành Trung xoay người dẫn Hứa Trúc Linh rời đi, ra khỏi cửa cô cảm thấy bản thân mình giống như đang nằm mơ vậy.