Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 599: Chương 599: Không cho phép em nghĩ tới anh ta ở trước mặt tôi




**********

“Ừm... tôi biết rồi.”

Cô ta cắn răng đáp lại, trong lòng đau đớn khôn nguôi.

Ôn Thanh Hoàn cũng thế, đôi khi cô ấy cảm thấy mình thật sự là vô cùng tàn nhẫn.

Cùng là con gái với nhau, tội gì phải làm khó nhau đến thế, hơn nữa đấy lại còn là một người nhỏ tuổi hơn mình. “Xin lỗi nhiều.”

Ôn Thanh Hoàn khó chịu nói, cố gắng bày tỏ câu xin lỗi một cách chân thành nhất. “Không không có gì đâu.”

Cô ta nghẹn ngào: “Tôi... tôi còn có việc nữa nên ngắt máy trước nhé, bái bai “ không đợi người ở đầu bên kia đáp lại, cô ta đã vội vàng dập máy, sơ rằng chỉ cần chậm thêm một chút nữa cô ta sẽ khóc òa.

Đúng lúc ấy, điện thoại của cô là vang lên tiếng thông báo từ ngân hàng, tài khoản của cô ta được chuyển vào ba mươi lăm tỷ.

Tiếp đó, tin nhắn của Ôn Thanh Hoàn cũng đến ndi. “Mong em sẽ nhận lấy, đây là thứ duy nhất mà chi có thể cho em được, chỉ làm việc này không phải là để sỉ nhục em mà là chị muốn bù đắp cho em phần nào.

Bạch Minh Châu nhìn dòng chữ màu đen nhảy múa trước mắt mình, đang định trả về thì lại thôi. “Cứ coi như đây là phi chia tay đi, không phải là cô chủ động đưa cho tôi mà là tôi tự đến đòi cô, như vậy anh ấy sẽ hoàn toàn mất hết hi vọng” “Cảm ơn em, Minh Châu. “Không có gì, cũng chẳng phải là tôi đang giúp cho nhà họ Ôn, tôi chỉ đang giúp người tôi yêu mà thôi, hi vọng sau này anh ấy sẽ trở thành một con người vĩ đại. Cho dù sau này anh ấy có không bảo vệ được tôi thì cũng tự mình bảo vệ được người anh ấy yêu.”

Soạn tin nhắn xong gửi đi, Bạch Minh Châu cảm thấy lòng năng tựa ngàn cân.

Cô ta ngơ ngác ngắng đầu nhìn trần nhà, hai mắt lệ nhòa, trước mặt mơ họ, dòng lệ nòng chảy dài trên gương mặt, thảm xuống tóc mai, ướt nhẹp gối đầu

Nếu như cô ta có thể tự giết chính mình, vậy thế thì hẳn là cô ta đã chết mất rồi, cô ta thầm nghĩ.

Đau lòng như chết đến nơi vậy....

Hôm sau, Bạch Minh Châu vừa mở cửa thì trông thấy Thiện Ngôn. “Sao anh lại tới đây?” “Tôi đi làm. Tôi vừa mới mua lại công ty của em rồi, giờ tôi là sếp của em, còn em là thư ký của tôi, sao không được à?” “Tôi từ chức.” Cô ta cau mày nói. “Ac...” “Chẳng qua là em đang trốn tránh Ôn Mạc Ngôn mà thôi, tôi có phải là anh ta đâu, chẳng lẽ ngay cả tôi mà em cũng định tránh a?”

Thiện Ngôn nhíu mày nói.

Cuối cùng Bạch Minh Châu cũng bị nói cho năm lòng, đành phải gật đầu đồng ý.

Ôn Mạc Ngôn hoàn toàn không có hứng tới cái công ty nhỏ như thế này, chẳng qua là bởi vì cô ta ở đấy nên anh ta mới cố ý tới để trả thù mà thôi. Thiên Ngôn hoàn toàn không có hứng xem mấy cải tài liệu dây, giết gà mà cần phải đúng dao mổ trâu

Bạch Minh Châu nhìn bộ mặt chế bai của Thiên Ngôn thì không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nếu là Ôn Mạc Ngôn thì anh ta sẽ nghiêm túc, chăm chỉ xem hết tất cả mọi thứ, cực kỳ có trách nhiệm với những lựa chọn của mình. “À phải rồi, chị gái anh... hay cũng chính là chỉ của Ôm Mạc Ngôn ấy, cô ấy muốn anh về nhanh lên đấy. Có khi lúc về tự anh lại có một cô gái phải đối phó đấy.” “Cơ mà tôi không muốn đối phó với lại những cô gái khác, tôi chỉ muốn đối xử thật tốt với em thôi. Đấy là nợ phong lưu của Ôn Mạc Ngôn, tôi không cần phải quan tâm đến nó.”

Anh ta bắt chéo hai chân, nói kiểu chả thèm quan tâm. “Trước đây tôi cảm thấy anh rất đáng sợ, cảm xúc thì không ổn định, như vậy sẽ gây ra tai họa, nhưng bây giờ tôi lại thấy anh thật sự rất đáng yêu. “Em so sánh xong mới thấy tôi tốt hả? Tôi chỉ nổi giận lúc em lừa tôi hoặc lúc có người làm em bị tồn thương thôi, lúc đấy tôi sẽ không không chế được cảm xúc của mình nữa. Em chính là công tác cảm xúc của tôi đấy, có hiệu không ph

Đột nhiên, hai mắt Thiện Ngôn sáng quắc lên, nhìn chằm chằm vào Bạch Minh Châu, vẻ mặt trông có vẻ phức tạp.

Anh ta cảm thấy quyến luyến không muốn rời chọn này là bởi nơi đây có cô ta.

Nhưng mà, anh ta không chiếm nổi cả cái thế giới này, cũng không chiếm được cô ta cho riêng mình.

Bạch Minh Châu nghe vậy thì hai gò má ửng hồng, né tránh ánh mắt của anh ta, không tài nào có thể đối diện lại với ánh mắt ấy được.

Thiện Ngôn trông thấy cô ta như vậy thì không kìm được mà khẽ cong môi cười châm biếm.

Ngay cả dũng khí đề đối diện với anh mà cô cũng chẳng hề có

Hai tay anh ta siết chặt, trong lòng thầm chửi cái tên kia là đồ vô dụng, anh ta làm đủ mọi cách cũng không có được Bạch Minh Châu, thế mà tên đầy lại chỉ nghĩ đến việc trả thù. “Ba ngày đi, cho tôi thêm ba ngày nữa, tôi còn muốn tồn tại thêm ba ngày... có được không?” “Chuyện này. Tôi không tự mình quyết được, anh cử quyết định đi “Ba horn nữa sẽ trở về, còn ba ngày tới này thì em cư ở bên cạnh tôi, có được không?” “Được... được rồi.”

Cô ta lắp ba lắp bắp trả lời, giọng nói có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Anh ta bắt tay vào xử lý công việc, tự dưng thu lại cái tỉnh khó ở của mình, trông dáng vẻ chững chạc, đàng hoàng hằn lên, điều này khiến cho Bạch Minh Châu đứng xem ngây hết cả người.

Năng lực của anh ta cũng một chín một mười với lại Ôn Mạc Ngôn.

Chưa tới một tiếng đồng hồ, anh ta đã xem xong tất cả tài liệu công việc, cũng phân chia nhiệm vụ cho bên dưới xong xuôi. “Sao hiệu suất làm việc của anh cao thế?” Bạch Minh Châu kinh ngạc hỏi. “Bởi vì tôi không muốn cái đống việc còn con đầy làm mất thời gian của tôi.”

Một ông giám đốc tới văn phòng để lấy tài liệu nghe anh ta nói vậy thì rùng mình.

Việc còn con sao Đồng tài liệu đây có liên quan đến việc công ty này có sống được hay không đấy, thậm chí trong đáy còn có hợp đồng trị giá hơn ba trăm năm mươi tỷ lần, thể mà vào miệng anh ta lại thành việc còn con tốn thời gian.

Ông ta cảm thấy mệt tim quá đi mất thôi. “Làm xong rồi, chúng ta ra ngoài chơi thôi” Anh ta nắp bút máy vào, đứng dậy nói. “Tôi làm thư ký của anh tức là phải theo anh chơi bời đẩy hả?” “Chẳng lẽ em còn định theo tôi đi ngủ nữa à?” Thiện Ngôn nói với vẻ đăm chiêu.

Bạch Minh Châu nghe thế thì tức giận trừng mắt nhìn anh ta.

Hai người cùng nhau đi xem phim, ăn món Âu, đi dạo trong công viên.

Lúc đi ngang qua cửa hàng thủ cứng, Bạch Minh Châu không kìm được mà ghé vào ngắm.

Thiện Ngôn thấy cô mãi không đi nổi, cứ mải mê chơi đùa với con mèo Ba Tư lông ngắn thì không khỏi tò mò hỏi: “Cô thích mèo a?” “Ừm, nhưng ngay cả bản thân mình tôi cũng không chăm sóc từ tế được nên tôi mới không mua mèo, tránh làm khố bạn nó “Nếu tôi là một người độc lập, nhất định tôi sẽ tìm em. Sau đây thì tôi nuôi em, còn em thì nuôi mèo

Thiện Ngôn nói dẫn từng chữ một

Bạch Minh Châu nghe vậy thì tim rung lên nhé

Tôi nuôi em, còn em thì nuôi mèo... nhẹ.

Đây đúng là những lời nói tình cảm đẹp đẽ nhất mà, nếu là do Ôn Mạc Ngôn nói thì thật tốt biết bao

Trong lúc cô ta vẫn còn đang ngây người thì Thiên Ngôn đột nhiên vòng tay ôm lấy cô ta, bàn tay to lớn siết chặt trên vòng eo cô ta.

Thiện Ngôn tựa cằm lên trên trán của Bạch Minh Châu, giọng nói trầm thấp, khàn khàn của anh ta truyền đến tại cô ta. “Không cho phép em nghĩ đến anh ta trước mặt tôi, không được phép nghĩ nữa!”

Đây là một câu mệnh lệch, giọng điệu cưỡng ép chuyên chế,

Bạch Minh Châu cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ là anh ta lại có thể để ý tỉ mỉ tới vậy, thấu rõ nội tâm của cô ta “Tôi xin lỗi anh “Không cần phải xin lỗi tôi, tôi chỉ cần em không nhỏ tới anh ta nữa thôi. Tôi tên là Thiện Ngôn, chỉ có em mới gọi tôi như vậy, bởi vì có em, sự tồn tại của tôi mới có ý nghĩa. Em là công tác của tôi, nếu anh ta dám làm em bị tổn thương, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta. Ai cũng không được phép làm em tổn thương, ngay cả chính tôi... cũng không được phép “

Câu nói của anh ta, từng chữ từng chữ một lọt vào tại Bạch Minh Châu, tựa như giọng nói ma quỷ xuyên qua bên tai, chữ nào nghe cũng hùng hồn, mạnh mẽ.

Bạch Minh Châu cảm thấy đau lòng vô cùng.

Tình cảm của Thiện Ngôn dành cho cô ta là duy nhất.

Vượt qua cả linh hồn, không có cơ thể, chỉ có lại cảm xúc cháy bỏng

Nhưng cô ta không thể đáp lại anh ta bằng bất cứ thứ gì.

Cô ta nghĩ, nếu như không có một Thiện Ngôn với ngoại hình như này yêu cô ta tới vậy thì cô ta cũng sẽ không yêu Ôn Mạc Ngôn tới nhường kia.

Xảy ra chuyện như vậy, dọc đường về tâm trạng cả hai người đều có vẻ nặng nề. Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, đột nhiên có một quả bóng bay vut về phía đầu Bạch Minh Châu

Bạch Minh Châu còn chưa kịp phản ứng lại thi Thiện Ngôn đã nhanh chóng kéo cô ta lại, ôm cô ta vào trong lòng mình, dịch người tránh sang một bên.

Cuối cùng thì quả bóng rổ đập xuống đất, bật ngược lại đẳng sau.

Thiện Ngôn đón bóng ổn định, rồi vung tay ném mạnh về phía sân bóng rổ. Quả bóng nên thắng vào người đã lỡ tay ném quả bóng về phía họ lúc nãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.