Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 601: Chương 601: Lễ đính hôn






"Anh chính là nhân cách thứ hai?"

"Ù."

"Sao thái độ anh lạnh lùng với tôi thế? Tôi thấy anh nói rất nhiều mà."

"Tôi chỉ nói nhiều với một mình Bạch Minh Châu, tôi và cô không có gì để nói." Thiện Ngôn kiêu ngạo nói.

"Cả nhân cách thứ nhất lẫn nhân cách thứ hai đều yêu cùng một người phụ nữ, cô ta có sức hấp dẫn lớn vậy sao?" Christie như có điều suy nghĩ, nói không bị đả kích là giả.

Nhưng cô ta lại càng muốn biết tại sao.

"Anh biết tất cả những gì đã xảy ra với nhân cách chính đúng không?"

"Vậy thì thế nào?"

"Vậy anh có thể nói cho tôi biết tại sao Ôn Mạc Ngôn lại thích Bạch Minh Châu không? Tôi rất muốn biết "

Thiện Ngôn không che giấu, anh ta cũng hi vọng Christie biết khó mà lui: "Từ nhỏ đến lớn tên vô dụng đó rất yếu ớt, không dám nói chuyện với con gái, lại còn sợ máu và xác định phương hướng rất kém. Sở trường duy nhất chính là biết nấu cơm dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp. Anh ta tới Đà Nẵng gặp được một cô gái thấy việc nghĩa hằng hải làm, dám tay không vật lộn với kẻ bắt cóc cầm dao!"

"Sau đó các cô cũng gặp phải nguy hiểm khác, cô gái kia luôn phấn đấu quên mình, cả người tràn đầy tinh thần trọng nghĩa. Anh ta bị cuốn hút, cảm thấy cô gái quá mệt mỏi, cô ấy cũng cần có người bảo vệ mới đúng nên anh ta bắt đầu lén tập thể hình với mong muốn trở nên mạnh mẽ."

"Mỗi ngày anh ta đều luyện tập nói chuyện với hình chụp cô gái kia, cuối cùng cũng có một ngày anh ta cũng có thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy nói ra một câu đầy đủ. Anh ta bắt đầu nấu cơm và chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho cô gái kia."

"Câu chuyện chính là như vậy, nhân vật chính trong câu chuyện đó chính cô cũng biết."

"Vậy còn anh? Tại sao anh lại thích cô ta?" Christie tò mò hỏi.

"Tôi? Một mặt bởi vì tên vô dụng kia, mặt khác là chính cô ấy thả tôi ra nên tôi có ấn tượng sâu sắc với cô ấy.” "Cho nên anh yêu cô ta cũng bởi vì Ôn Mạc Ngôn sao?" "Có thể nói như vậy, nhưng tôi thật sự yêu cô

ấy."

Anh ta nói câu chữ rõ ràng chắc chắn, lời nói ra không thể phản bác.

Đúng là anh ta vì Ôn Mạc Ngôn, nhưng anh ta cũng có suy nghĩ của mình, anh ta biết rõ tình cảm của mình thật sự tồn tại.

"Chỉ tiếc cô ta không yêu anh."

"Cô không có tư cách đáng thương tôi, bởi vì Ôn Mạc Ngôn cũng không yêu cô."

Thiện Ngôn nói không hề khách sáo.

"Nhưng anh ấy có trách nhiệm và nghĩa vụ, tôi không chiếm được trái tim của anh ấy nhưng tôi có được con người anh ấy. Anh đừng nói với tôi cái gì mà dưa hái xanh không ngọt, tôi không có hứng thú với lời này, tôi có được con người anh ấy là được rồi."

"Não tàn."

Thiện Ngôn giễu cợt.

"Như nhau thôi." Cô ta liếc: "Nhanh thôi miên đi, không muốn nói nhảm với anh nữa, anh không đẹp bằng Ôn Mạc Ngôn."

"Cô nói tôi không đẹp bằng anh ta? Cô lặp lại lần nữa, đừng tưởng rằng cô là phụ nữ thì tôi sẽ không đánh cô

Bạch Minh Châu cho là Christie tới thì mình và Ôn Mạc Ngôn sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, nhưng không nghĩ vẫn gặp lại.

Hai người cùng đến công ty rồi gọi cô ấy vào phòng làm việc.

Christie nấu cà phê cho anh ta, cả phòng làm việc toàn là mùi cà phê.

Anh ta uống một hớp rồi nhẹ cười với Christie. Cô ấy nhớ rất rõ Ôn Mạc Ngôn không thích uống cà phê, anh ta rất biết cách dưỡng sinh, lần nào cũng chỉ thích pha trà, uống sữa đậu nành ép tại chỗ.

Nhưng những chuyện này đã không còn liên quan gì đến cô ấy nữa.

"Anh Ngôn, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?"

Cô ấy rũ mắt nói lời khách sáo.

Anh Ngôn...

Hai chữ ngắn gọn khiến cho bàn tay anh ta vô thức nắm chặt ly cà phê.

Anh ta đặt cái ly xuống rồi nói: "Tôi và Christie sắp đính hôn nên muốn mời cô tham gia lễ đỉnh hôn của chúng tôi. Không phải cô hỏi tôi phải thế nào mới có thể bỏ qua cho cô sao? Lễ đính hôn qua đi thì giữa tôi và cô... xóa bỏ tất cả."

Bạch Minh Châu nghe nói như thế thì trái tim cô ấy hơi run rẩy. Đúng là cô ấy mong một dao cắt đứt với anh

ta.

Nhưng lúc thật sự nghe anh ta nói ra lời như thế thì trái tim cô ấy lại đau đớn như bị ai đó siết chặt.

Cô ấy gật đầu, cố gắng duy trì bình tĩnh và cổ khiến giọng mình nghe có vẻ bình thường.

Nhưng lời nói ra vẫn hơi run rẩy.

"Lúc nào?"

"Cuối tuần này, cử hành ở nhà họ Ôn ở

London."

"Sớm vậy à?" Cô ấy hơi ngạc nhiên.

Đúng lúc này Christie cười nói: "Tôi cũng sợ đêm dài lắm mộng, đàn ông có trách nhiệm cũng rất nghe lời, không phải sao?"

Ý trong lời này không chỉ nói với Bạch Minh Châu mà là cũng nói với Ôn Mạc Ngôn.

Sau khi Ôn Mạc Ngôn tỉnh lại, câu nói đầu tiên mà Christie nói chính là: "Chúng ta đính hôn đi, Biellmann chính là đồ cưới của em!"

Anh ta không có cách nào từ chối trong giờ phút quan trọng đó.

Cô ta lấy nhà họ Ôn ra uy hiếp, hợp đồng kéo dài có thể tiêu hủy bất cứ lúc nào, đến lúc đó tin tức nhà họ Ôn không đưa máy móc ra được sẽ nhanh chóng truyền khắp London, vậy thì sau này còn ai dám hợp tác với nhà họ Ôn nữa?

Biellmann nằm được điểm yếu của nhà họ Ôn, nằm được cổ họng của anh ta khiến anh ta không thể không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Dù sao... người phụ nữ kia cũng không yêu mình, mình cưới ai thì cô ta cũng sẽ không có cảm giác thôi!

Anh ta nâng mắt lên nhìn thật sâu vào mắt Bạch Minh Châu, đôi mắt sâu thẳm giống như một cái giếng cổ, bên trong nhộn nhạo cảm xúc không biết tên.

Cô ấy lại không dám nhìn thẳng vào nó.

Bạch Minh Châu hốt hoảng rũ mắt xuống, gật đầu: "Tôi sẽ đến đúng giờ."

"Đây là vé máy bay của cô, cô là khách thì đương nhiên việc lên đường sẽ được sắp xếp thỏa đáng."

Ôn Mạc Ngôn lấy vé máy bay ra, cô ấy đành phải tiến lên nhận lấy.

Mỗi khi đến gần một bước thì cô ấy đều cảm thấy không khí loãng đi rất nhiều.

Cuối cùng, cô ấy đứng trước mặt anh ta nhận lấy vé máy bay.

"Vậy tôi đi trước."

Cô ấy chật vật xoay người, chỉ thiếu chút nữa là chạy trối chết. Sau lưng truyền đến chất giọng mềm mại của

Christie.

"Em đã gọi điện thoại nói với bố, bố rất vui và đã bắt đầu bố trí. Đến lúc đó nhất định rất rực rỡ náo nhiệt, anh nói cho chị Thanh Hoàn chưa?"

"Đã nói rồi, chị ấy rất vui và rất hài lòng với em dâu như em.

Anh ta cười nói.

Đối lập với mặt trời rực rỡ bên trong, Bạch Minh Châu cảm thấy mình đang ở trong mùa Đông khắc nghiệt, lạnh đến cả người run rẩy.

Cô ấy nhìn ngày tháng trên vé máy bay, bây giờ là một ngày trước lễ đính hôn.

Kế đó điện thoại di động có tin nhắn nhắc nhở gởi đến, là thông tin đặt phòng khách sạn ở nước ngoài.

Thật đúng là chiêu đãi khách khứa chu toàn. Cô ấy cười khổ rồi nói tin tức này cho Hứa Trúc Linh nghe.

Cô nghe vậy thì rất không yên lòng.

"Nếu không để tớ đưa cậu đi, ở trường cũng không có việc gì."

"Không được, tớ có thể ứng phó, tớ nói cho cậu chỉ là hi vọng cậu có thể nói chuyện với tớ để tớ cảm thấy dễ chịu hơn một chút."

"Nếu như... nếu như cậu quá khó chịu thì không nên đi. Tại sao phải đi tham gia lễ đính hôn của anh ta, cái này có khác gì xát muối lên vết thương đâu?"

Lòng Hứa Trúc Linh chua xót nói.

Bạch Minh Châu nghe vậy thì hơi cứng họng, nói không nên lời.

Đúng vậy, việc này có khác gì xát muối lên vết

thương?

Cô ấy đau khổ cười nói: "Không sao đâu, tớ phải đi. Ôn Mạc Ngôn nói muốn nghe thấy lời chúc phúc của tớ, sau lễ đính hôn thì bọn tớ sẽ xóa bỏ, tớ không có cách nào mạo hiểm."

"Trúc Linh, cậu trò chuyện với tớ một lát có được không, tùy tiện nói cái gì cũng được. Bây giờ tớ không thể yên tĩnh, chỉ cần yên tĩnh thì tớ sợ tớ sẽ nổi điên mất."

Hứa Trúc Linh nghe vậy thì nói đủ chuyện trời Nam biển Bắc, chuyện trong trường, chuyện các cô cùng đi làm thêm, mua đồ, tham gia kịch bản...

Cuộc gọi này nói chừng hơn một tiếng, cô nói đến khi miệng đẳng lưỡi khô lại không dám ngừng chỉ một phút. Đến cuối cùng pin điện thoại di động cũng sắp không chịu nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.