**********
“Ông còn sức không đấy?” Cố Thành Trung lạnh nhạt hỏi.
Ngôn Minh Hi nghe xong, bỗng dưng giật mình cảm thấy có gì đó không đúng, dường như cơ thể ông ta càng lúc càng mềm oặt đi, không dùng sức được.
Ông ta thầm thấy không ổn, muốn bóp còi súng nhưng ngón tay lại không nghe lời, khẩu súng trên tay rơi xuống đất.
Những người còn lại cũng có phản ứng tương tự, cơ thể mềm oặt rồi cuối cùng ngã hết ra đất.
Thì ra thứ vừa được ném ra ban nãy không phải b, bên trong đã được cho vào một loại hoa được giống như thuốc mê tác dụng mạnh, sau khi bị hít vào từ đường hô hấp sẽ làm tê liệt hệ thống thần kinh của con người.
Có Thành Trung đã tiêm một mũi dự phòng kháng tác dụng thuốc mê trước đó nên bây giờ có thể tự do hoạt động.Ngôn Minh Phúc cũng phát giác cơ thể mình nhữn ra, may mắn có Cổ Thành Trung đỡ lấy rồi giao cho đàn em: “Đưa ông ấy đến bệnh viện.” “Ngôn Minh Hi, tôi từng cảnh cáo Lucia, nếu còn để tôi gặp ông nữa thì ông sẽ không ra về trong yên ồn. Nhưng tôi sẽ không giết ông, bởi vì có người thích hợp làm việc đó hơn tôi.”
Cổ Thành Trung bước đến trước mặt ông ta, lạnh lùng nói: “Tôi rất không thích người khác để ý người phụ nữ của tôi, ông đáng chết.”
Nói xong, anh giảm mạnh một phát lên mặt ông ta, khiến ông ta thảm hại như một con chó mà bò ra đất.
Sau đó, anh đạp vài cái lên mặt ông ta.
Ngôn Minh Hi đau đớn gào lên, tiếng kêu xé tim xé phổi.
Hứa Trúc Linh nghe thấy tiếng kêu chói tai, giật mình run hết cả người.
Cổ Thành Trung thế này... Đáng, đáng sợ quá. Cô trở mắt nhìn sang mà quên cả đứng dậy.
Sau đó Cổ Thành Trung bước sang phía cô, sắc mặt hiển hoà, hoàn toàn như hai người khác nhau số với anh của lúc này,Anh giúp cô lấy vật lạ trong miệng ra, còn có dây thừng rồi nói: “Đừng sợ, nếu em rời xa anh thì anh sẽ còn điên cuồng hơn bây giờ gấp trăm nghìn lần.” “Em...” Cô cắn rằng: “Không sợ, anh vẫn là Cổ Thành Trung mà em yêu nhất. “
Cổ Thành Trung nghe xong thì thở hắt một hơi, nắm chặt lấy tay cô.
Anh thà Ngôn Phúc Lâm ra rồi nói: “Cùng đến bệnh viện đi, nếu cậu còn có ý đồ gì với người phụ nữ của tôi nữa thì chuẩn bị nhập viện luôn đi.”
Ngôn Phúc Lâm chưa kịp phản ứng, nghĩ đến Thẩm Thanh thì tâm loạn như ma.
Dòng người cùng đến bệnh viện, Thẩm Thanh vẫn còn ở trong buồng phẫu thuật.
Ảnh Họa Bì vẫn canh giữ ngoài cửa, nhìn thấy Ngôn Minh Phúc ngả nghiêng đi tới mà thấy mừng trong lòng. “May mà ông không sao, tim tôi cứ treo ngược lên đây này.” “Thẩm Thanh đâu?” “Bác sĩ nói có hiện tượng sinh sớm, đưa đến buồng phẫu thuật rồi, đang cố hết sức bảo toàn cả mẹ lớn con””Vào đó bao lâu rồi?” “Cũng phải mười lăm phút rồi.”
Ngôn Minh Phúc nghe xong, trái tim muốn nhảy Ông ấy không quan tâm gì nữa mà xông tới buồng lên cổ họng. phẫu thuật, đập cửa. “Sao vậy?” Ảnh Họa Bì không hiểu gì. “Ngôn Minh Hi những tay vào rồi, Thẩm Thanh đang gặp nguy hiểm!”
Ngôn Minh Phúc gấp gáp nói.
Ảnh Họa Bì nghe xong bèn tông mạnh vào cửa, cửa vừa mở ra, mùi máu tanh nồng ập vào mũi.
Thẩm Thanh nằm trên giường bệnh, nửa người dưới toàn là máu, ướt đẫm cả ga giường.
Bác sĩ đã mổ lấy cái thai đã thành hình ra, là một bé trai.
Vết thương vẫn đổ máu ào ạt, bác sĩ lại không có ý định khẩu vết thương lại, ngược lại còn tàn nhẫn cắt đi dây rốn, sau đó ném đứa bé sơ sinh vào thùng rác như thể nó là rác không bằng.
Ý thức Thảm Thanh mơ hồ, chỉ biết mở to hai mắt không tiêm cả thuốc mê, miêng bà ấy trực tiếp bịbịt lại bằng băng vải.
Bà ấy cắn vỡ răng bạc, máu đỏ ướt đẫm lớp băng
Đau...
Mổ bụng lấy con, sao có thể không đau.
Bà ấy biết mình sắp chết đến nơi.
Bây giờ bà ấy chỉ nghĩ đến Ngôn Minh Phúc, hy vọng trước khi chết có thể được nhìn thấy người mình yêu nhất.
Kiếp này bà ấy đã nợ ông ấy quá nhiều, không biết phải bù đắp thế nào.
Ngôn Minh Phúc thấy cảnh đó, như phát điện mà xông tới, không quan tâm đến thuốc mê trong người mình.
Năng lực tiềm ẩn của con người là không có giới hạn, ông ấy đẩy bác sĩ ra, thảm thương nhoài sấp người tới kế bên bàn phẫu thuật.
Ảnh Họa Bì cũng nhanh chóng khống chế những người còn lại. “Thẩm Thanh, bà xã...
Giọng Ngôn Minh Phúc run rẩy hết mức, nắm chặt lấy tay của bà ấy. “Bác sĩ Mau gọi bác sĩ, cứu cô ấy, cứu cô ấy!”Người đàn ông kiên cường bất khuất tên Ngôn Minh Phúc đó, cả đời này đã đổ máu quá nhiều lần nhưng lại rơi nước mắt vì một người phụ nữ, hết lần này tới lần khác.
Thẩm Thanh nghe thấy giọng của ông ấy, cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.
Bà ấy khó khăn quay đầu sang, nhìn thấy Ngôn Minh Phúc, muốn nói gì đó nhưng trên miệng vẫn còn băng vải.
Ngôn Minh Phúc vội vàng gỡ ra, phát hiện cả miệng Thẩm Thanh toàn máu.
Con bị lấy ra như thế thì đau đớn cỡ nào, bà ấy cắn rách môi, rách lưỡi, đau đến nỗi run rẩy cả người.
Máu tươi trào ra khỏi miệng.
Ông ấy nhìn thấy cảnh này, lòng đau như cắt, bàn tay to lớn không ngừng lau đi vết máu. “Ngôn... Ngôn Minh Phúc
Thẩm Thanh gian nan gọi tên Ngôn Minh Phúc, lưu luyến khôn ngừng.
Thi ra... con người lại tham lam đến vậy.
Lúc này chỉ cầu nguyện với thượng để rằng hy vong có thể gặp Ngôn Minh Phúc một lần trước khi chết.Nhưng bây giờ gặp được rồi lại muốn có nhiều hơn, hy vọng có thể ở bên cạnh ông ấy lâu hơn.
Nếu như biết được hôm nay là ngày chia lìa, bà ấy đã không nên cãi nhau với ông ấy.
Nhất định bà ấy sẽ ôm chặt lấy ông ấy, hôn ông ấy thắm thiết
Nhưng quá muộn rồi... bà ấy không còn thời gian “Anh ở đây, anh ở đây.”
Ông ấy vội nói, nắm chặt lấy tay bà ấy, áp mặt vào gò má bà ấy.
Lúc này, bác sĩ cũng vừa đến, sau khi thực hiện một loạt thao tác kiểm tra thì cuối cùng chỉ lắc đầu với Ngôn Minh Phúc. “Xin lỗi, bệnh nhân mất quá nhiều máu, đã...
Những lời còn lại, không nói cũng rõ. “Ông nói gì, bà ấy vẫn còn cứu được, ông chưa làm gì cho bà ấy cả thì dựa vào đâu mà nói vậy. Ông cứu bà ấy đi, cứu bà ấy đi
Tiếng kêu giận dữ của Ngôn Minh Phúc vang vọng khắp bệnh viện.
Không ai có thể cảm nhận được nói đau của ông ấy, đó là một nỗi đau đứt ruột đứt gan, đau đến tậnxương tủy.
Bác sĩ bị ông ấy lắc lư kịch liệt đến nỗi sắp rã cả xương trên người ra. “Ngôn Minh Phúc... Đừng lãng phí thời gian nữa, thời thời gian của em không còn nhiều nữa rồi.”
Ngôn Minh Phúc nghe xong, thẩm thấy tim mình run lên, lập tức kh người xuống đến sát bên bà ấy. “Em đừng nói bậy, không phải đã nói rồi sao? Chúng ta sẽ bên nhau cả đời, thiếu một phút một giây đều không được!” “Em xin lỗi, đó là em... em gạt anh đấy. Em không kiên cường như anh, những năm qua đã quen được anh chăm sóc, được anh yêu thương. Rời xa anh rồi em không thể tự sống được. Nhưng anh không giống em.. rời xa em rồi, anh vẫn có thể... có thể sống tốt mà...” “Không, rời xa em rồi anh không thể sống nổi, em để anh sống kiểu gì được?”
Ngôn Minh Phúc đau đớn gào lên. “Em xin lỗi... Chúng ta còn có Ngôn Phúc Lâm, anh phải giúp em chăm sóc thẳng bé, nếu chúng ta, chúng ta đều đi hết thì nó sống thế nào?” “Thẩm Thanh, em không thể tàn nhân với anh như vậy, em không thể bỏ anh lại thế giới này một mình.Thắng bé là con của chúng ta, nó còn chưa cưới vợ sinh con, sao em lại nỡ đi trước? Xem như anh xin em, anh xin em đó. “ “Xin lỗi anh, lần này em phải nhẫn tâm từ chối mất rồi.”
Thầm Thanh miễn cưỡng nâng khoé miệng lên, mỗi một câu bà ấy nói ra, mồ hôi lạnh trên trán lại tụ lại thêm một mảng.
Bà ấy đã đến lúc dầu hết đèn tắt, khi kẹp lấy thai tiến vào cơ thể Thầm Thanh, bà ấy đã đau đến mức suýt hôn mê ngay lập tức.
Nhưng trong tiềm thức lại có một giọng nói đang gọi bà ấy, mong bà ấy cố gắng đến cùng, không được dễ dàng ngã xuống.
Thẩm Thanh tin rằng, Ngôn Minh Phúc nhất định sẽ đến kịp. Cuối cùng bà ấy cũng đợi tới khoảnh khắc đó, cũng không còn cách nào để tham lam hơn nữa.