Kỳ thật không biết vì sao khi nhìn thấy cô gái xa lạ này nằm mê man trên giường, tâm trạng anh lại trở nên phiền não đến như vậy?
Vì sao lòng anh lại cảm giác xót xa?
Đôi mày râm của Ngạo Thiên chợt nhíu chặt lại, khi anh nhìn thấy Wind vô thức chuyển động cơ thể của mình, một cơn đau xé ruột xé gan từ vết thương trên lưng cô lan tỏa toàn thân, khiến cô đau đến muốn chết đi sống lại, trong cơn mê sảng Wind khẽ kêu lên.
- Ummmmmmmm.....
Tiếng kêu vì đau đớn của Wind, kéo suy nghĩ của Ngạo Thiên trở về hiện thực.
Ngạo Thiên chợt bình tĩnh lại anh bước nhanh vào trong phòng tắm, vài giây sau Ngạo Thiên cầm trên tay một cái hộp y tế màu trắng bước ra ngoài, đi thẳng đến bên cạnh Wind.
Ngạo Thiên đặt hộp y tế trên cái bàn ngủ bên cạnh giường, bàn tay to lớn vươn tới chạm vào phần lưng lúc này đã nhuộm đỏ bởi máu tươi.
Căn phòng thật yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của Wind cùng với tiếng thở trầm ổn của Ngạo Thiên.
Đột nhiên một tiếng xẹt vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch trong căn phòng.
“Xẹt......”
Đôi tay cường tráng thành thạo xé chiếc váy màu kem bó sát vào cơ thể quyến rũ của Wind ra làm đôi, hiện ra trước mắt anh chính là nội y màu đen khiêu gợi cùng với tấm lưng trắng nõn mịn màng của cô.
Ánh mắt phẳng lặng dịu dàng của Ngạo Thiên chợt hiện lên nộ khí, khi anh nhìn thấy con dao gâm sắc bén đang ghim sâu vào lưng cô.
Những giọt máu màu đỏ sẫm chướng mắt kia, chảy dài xuống tấm lưng trắng toát khiến trái tim Ngạo Thiên thắt lại.
Gương mặt anh tuấn khẽ biến sắc trở nên lạnh lùng hơn, những ngón tay thon dài đột nhiên vươn tới, sờ nhẹ nhàng vào vết máu trên lưng cô.
Cảm nhận được thân thể nhỏ bé của Wind run lên khi tay anh chạm vào lưng cô, toàn thân Ngạo Thiên cứng đờ.
Đôi đồng tử sắc bén chợt hiện lên những tia máu đỏ mang theo sự độc ác, khi anh nghĩ đến cô gái nhỏ này là vì anh nên mới bị thương.
- Tôi sẽ khiến các người muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Giọng nói lạnh lùng của Ngạo Thiên vang lên, anh sẽ tính sổ với ba tên cặn bã đó.
Sau khi cơn phẫn nộ trôi qua, Ngạo Thiên cầm chặt cán dao, anh dùng sức rút con dao nhọn kia ra khỏi lưng Wind.
Con dao vừa rút ra khỏi người cô, anh lập tức dùng miếng vải băng màu trắng đè lên miệng vết thương tránh cho máu không ngừng chảy ra ngoài, vì không còn lưỡi dao chặn lại miệng vết thương vừa sâu vừa rộng.
Sau khi cầm máu cho Wind xong, Ngạo Thiên lấy trong hộp y tế ra một tuýp thuốc gây tê, anh cẩn thận thoa bên ngoài miệng vết thương.
Ngạo Thiên thật trầm tĩnh, anh ngồi trên ghế bên cạnh giường, nhìn cô chờ cho thuốc gây tê phát huy tác dụng của nó.
Sau khi Ngạo Thiên đã khẳng định thuốc tê có tác dụng, anh mới cầm một cây kim nhỏ được luồng vào sợi chỉ mỏng, loại chỉ tự tiêu dùng để khâu lại miệng vết thương, sau một thời gian khi vết thương lành lại sợi chỉ cũng tự tiêu đi không cần phải cắt chỉ.
Ngạo Thiên khâu lại miệng vết thương một cách kĩ lưỡng, tránh cho sau này để lại vết sẹo xấu xí trên tấm lưng trắng như tuyết của cô.
Bàn tay to lớn chỉ dùng để cầm viết và súng, nhưng thật không ngờ khi cầm kim lại có thể thành thạo đến như vậy.
Tuy anh không phải là bác sĩ nhưng vì thường xuyên bị thương, nên anh đã học cách tự mình xử lý vết thương không cần nhờ vả vào ai cả.
Những chuyện như lấy đầu đạn ra anh cũng đã từng làm qua, nên việc khâu lại vết thương như thế này không thể làm khó được anh.
Sau khi khâu xong vết thương cho Wind, anh dùng khăn lông trắng lao đi những giọt mồ hôi trên trán cô.
Gương mặt Wind lúc này xanh xao không còn giọt máu, đôi môi hồng hào đã trở nên tái xanh.
Ngạo Thiên chợt nhớ lại vết thương có thể bị nhiễm trùng, anh liền tìm trong hộp y tế lấy ra hộp thuốc kháng sinh.
Ngạo Thiên mở nắp hộp thuốc lấy ra một viên thuốc kháng sinh hình dạng con nhộng.
Anh khom tới nhẹ nhàng nâng đầu Wind lên, muốn đút viên thuốc kháng sinh vào miệng cô.
Nhưng thật không ngờ lúc này Wind đã mất đi tri giác, không thể tự mình uống thuốc.
Ngạo Thiên nhíu mày gương mặt anh tuấn trầm tư trong giây lát, ngẫm nghĩ một chút Ngạo Thiên cầm viên thuốc đứng lên bước đến quầy bar, anh mở viên thuốc kháng sinh hình dạng con nhộng ra, trút hết phần bột màu trắng trong viên thuốc vào cái ly thủy trước mặt.
Ngạo Thiên rót vào một ít nước lọc, anh cầm chiếc ly thuỷ tinh lên lắc nhẹ, chất lỏng trong ly xoay vòng tròn theo hành động của anh.
Ngạo Thiên lắc đến khi nước cùng với tinh bột màu trắng hoà lẫn với nhau, Ngạo Thiên mới hài lòng cầm chiếc ly đi trở lại bên cạnh giường của Wind.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, không dám di chuyển thân thể của Wind, trong lòng lo sợ mình sẽ làm động đến vết thương trên lưng cô.
Ngạo Thiên cẩn thận chỉnh lại đầu của Wind, để mặt cô đối diện với anh.
Bàn tay ấm áp tiến tới gương mặt kiều diễm, từ từ vén lên những sợi tóc vô tình che đi đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô về phía sau tai.
Anh nhìn Wind một hồi lâu, ngẫm nghĩ một chút Ngạo Thiên mới nâng cái ly thủy tinh trong tay lên, trút hết chất lỏng đục ngầu trong ly vào miệng của mình.
Ngạo Thiên ngậm một miệng nước chứa đựng thành phần thuốc kháng sinh, tay giữ chặt cằm Wind không cho cô nhúc nhích, anh cúi xuống đôi môi hấp dẫn bất thình lình phủ lên môi cô.
Cảm giác mềm mại ẩm ướt từ cánh môi của Wind, khiến toàn thân Ngạo Thiên cứng đờ trái tim đập thình thịch.
- CMN!
Sao giờ này mình lại suy nghĩ lung tung.
Ngạo Thiên chán nản trong lòng, đáng lẽ ra đối với cô gái này, anh phải cảm giác bài xích mới đúng.
Loại phụ nữ điên cuồng như cô, không phải là tách trà của anh.
Trong lúc Ngạo Thiên còn đang trong cơn suy nghĩ của mình, đột nhiên bàn tay mềm mại của Wind vươn lên nắm chặt cổ áo sơ mi trước ngực anh, môi cô bất giác cử động.
Chắc có lẽ vì Wind toát quá nhiều mồ hôi nên người cô bị mất nước, chạm phải môi anh Wind cảm giác như mình chạm phải nguồn nước.
Cô nhẹ nhàng mút lấy đôi môi mỏng của Ngạo Thiên, tay không ngừng sờ soạng trước ngực anh, khiến Ngạo Thiên trợn mắt nhìn cô trong vẻ bất ngờ.
Ngạo Thiên từ từ hé mở môi mình, đưa nước thuốc trong miệng anh sang miệng cô.
Sau khi Wind nuốt xuống toàn bộ nước trong miệng của Ngạo Thiên, bàn tay cô từ từ buông áo anh ra, trở về trạng thái hôn mê bất tĩnh.
Ngạo Thiên nhìn thấy dáng vẻ bình thản của Wind, khoé môi anh chợt hiện lên nụ cười.
- Cô gái này dám hiên ngang ăn đậu hũ của anh.
Ngạo Thiên vừa nói tay vừa cầm chặt tấm chăn màu trắng phủ lên người cô lúc này đã không mặc gì ngoài nội y màu đen ra.
Tay anh bất giác sờ sờ vào môi của mình, trong ánh mắt chợt loé lên tia khác thường.
Cái này có được tính là nụ hôn đầu của anh không?