Xe dừng lại ở cửa hàng Gia Nhi. Cô liếc mắt nhìn anh ý bảo anh xuống xe. Cô mở cửa đi vào theo sau là Mặc Dương Hàn. Vì còn khá sớm nên trung tâm thương mại vẫn chưa hoạt động nên lượng khách ở đây vẫn còn rất ít. Không ai để ý đến cảnh một cô gái xinh đẹp kiều diễm bước xuống xe theo sau là một nhân vật điển hình rất nổi tiếng ở cái đất thành phố này.
Gia Nhi để giỏ xách xuống bàn rồi liếc nhìn Mặc Dương Hàn nói
“ Ngồi đi”
Cô chẳng bận tâm anh ta như thế nào trực tiếp ngồi xuống rồi ánh mắt long lanh bắt đầu mở túi đồ ăn ra, cầm lấy một bịch bánh ngọt mở toang ra nhắm mắt lại hít hương thơm của nó rồi mỉm cười thưởng thức. Tâm trạng cô tốt lên mấy phần. Xung quanh cô bây giờ đã bớt đi vẻ lạnh lẻo.
Mặc Dương Hàn càng nhìn càng thấy cô đáng yêu chỉ hận là không được nhào tới ôm chặt lấy cô vào lòng mà vuốt ve, nâng niu.
Anh cứ đăm chiêu nhìn cô. Lâm Gia Nhi đang ngon miệng bỗng cảm giác được có gì đó không ổn. Cô ngước lên nhìn tên đối diện rồi bỏ cái bánh xuống. Tay mở túi lấy thêm một cái bánh tương tự xé ra đưa trước mặt anh.
“ Ăn đi. Anh nhìn tôi ăn mà thèm như vậy tôi củng không ngon miệng cho lắm”
Mặc Dương Hàn bật cười. Cô gái này thật là.
Lúc anh bật cười, nhìn thấy nụ cười của anh, tim cô bất giác lệnh đi một nhịp. Gia Nhi vội trấn an mình để cái bánh xuống mặc kệ anh ta có ăn hay không. Cô tiếp tục ăn phần bánh mà cô thích.
“ Em dự định sẻ khai trương vào lúc nào?” Mặc Dương Hàn dập tắt bầu không khí yên tĩnh bằng một câu hỏi
“ Hình như tôi không có nghĩa vụ báo cáo với anh thì phải” Gia Nhi nhíu mày, anh ta quan tâm tới việc cô khai trương để làm gì.
Anh nghe được câu nói kia của cô. Củng không cảm thấy hụt hẫng nữa. Đây không phải lần đầu cô lạnh nhạt với anh. Nhưng trong lòng củng có chút khó chịu. Anh tiếp tục kiên trì hỏi
“ Không sao. Em không nói củng không sao. Tôi củng sẻ tới chúc mừng” anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô
“ Cảm ơn lòng tốt của anh. Tôi ăn xong rồi. Tôi củng trả công cho anh. Mời anh vào đây dùng trà rồi. Bây giờ anh có thể đi được rồi” Gia Nhi thẳng thừng đuổi khách.
“ Em vẫn chưa mời tôi dùng trà thì phải” Mặc Dương Hàn vẫn thản nhiên ngồi im mặc kệ lời đuổi khéo của cô.
“ Anh.. thôi được rồi. Mời anh dùng rồi đi nhanh” vừa nói Gia Nhi đưa tay vặn một chai nước hoa quả đưa đến trước mặt anh. Do đang khó chịu mà động tác hơi mạnh cô vung tay chai nước hất đổ một ít nước hoa quả dính lên người anh.
“ Em...” Mặc Dương Hàn cạn lời nhìn người con gái trước mặt. Không phải là cô cố ý chứ.
“ Tôi làm sao” Gia Nhi không để ý lúc cô đưa chai nước đã quay phắt mặt đi nên thản nhiên trả lời. Sau khi quay lại nhìn anh thì giật mình. Áo tên kia sao bị một mảng ướt màu hồng của nước hoa quả. Không phải cô lở tay rồi chứ
“ Áo anh... ướt rồi” cô chỉ tay lên áo anh hơi khựng lại trong lời nói.
“ Em nói xem” Mặc Dương Hàn vừa rồi củng hơi khó chịu một chút, từ trước tới giờ anh chuâ bị ai hất nước nước vào người như thế này. Cô là người đầu tiên. Thế nhưng sau khi nhìn biểu cảm của cô thì có chút hứng thú lên tiếng.
“ A.. tôi không cố ý”
Gia Nhi hơi lúng túng. Cô mở túi lấy ra một bịch khăn giấy rồi qua chỗ của Mặc Dương Hàn loay hoay lau chỗ ướt. Cô không ý thức được người ngồi kế bên đang tủm tỉm cười.
Bỗng tay cô bị một bàn tay khác nắm lại. Cô giật mình ngước lên nhìn anh ta. Khuôn mặt hai người lúc này thật gần. Anh ta đang nhìn cô mỉm cười. Tim Gia Nhi đánh trống liên hồi. Khuôn mặt lạnh như băng của cô từ trước tới giờ đâu mất rồi, lớp mặt nạ ấy đã bị mất đi khi ở bên người này. Thậm chí bây giờ, mặt cô củng hơi ửng đỏ. Cô vội quay ngoắc đi.
“ Em thật đáng yêu” Mặc Dương Hàn buông ra một câu. Lâm Gia Nhi như muốn nổ tung lượng sát thương quá cao. Cái tên này đang mê hoặc cô bằng cái vẻ ngoài của anh ta sao. Gia Nhi lấy lại hết sức bình tĩnh đứng phắt dậy nhưng cánh tay vẫn bị anh nắm chặt lấy. Cô ngã nhào vào lòng anh. Gia Nhi thầm mắng “chết tiệt!!!”
Mặc Dương Hàn khư khư ôm lấy cô không chịu buông, cảm giác thật ấm áp. Tay anh vuốt vuốt tóc cô
Gia Nhi áp mặt vào ngực anh. Lại một lần nữa cô thân mật với một người đàn ông như thế. Tim cô như muốn nổ tung. Không khống chế được mà mặt bắt đầu ửng hồng. Cô nghiến răng đang định nói anh bỏ ra thì ngoài cửa có người mở cửa vào chen chặn mất lời cô
“ Hàn à, có chuyện gấp cần cậu xử lí” - Trần Nam mở cửa đi vào đang định báo tình hình gấp của bang cho anh thì thấy một màn ân ái này anh bỗng đứng hình vài giây rồi ho nhẹ hai tiếng. “ khụ khụ, Cứ tiếp tục, tôi vô hình không sao không sao” rồi quay lưng vội chạy ra ngoài thở hổn hểnh.
Nếu như không chạy kịp chắc anh đã bị ánh mắt hình viên đạn bắn cho banh xác rồi.
Trần Nam vừa đi Gia Nhi củng lấy lại được bình tĩnh mà khó chịu lớn tiếng “ tên biến thái Mặc Dương Hàn, anh có chịu buông tôi ra chưa”
Nghe giọng cô bắt đầu không vui. Anh lưu luyến từ từ buông cô ra.
Gia Nhi đứng phắt dậy phũi phũi người khoanh tay nhìn chằm chằm anh. Anh ta dám lợi dụng ăn đậu hủ cô mấy lần. Cô tại sao lại thiệt thòi như vậy. Càng nghĩ mặt Gia Nhi càng khó coi.
“ Tôi vừa bị em hắt nước vào người đây” Mặc Dương Hàn tỏ vẻ vô tội nhìn cô
“ Đáng đời nhà anh. Bây giờ mời anh đi cho. Tâm trạng tôi không tốt. Tốt nhất anh tránh xa tôi ra ngay đi. Trước khi tôi bộc phát”
Thấy cô như vậy. Mặc Dương Hàn liền hiểu ý. Cô đang thật sự tức giận. Anh củng không muốn cô ghét anh. Đành phải rời khỏi đây trước vậy.
“ Em đừng tức giận. Tôi đi ngay đây” nói rồi anh đứng dậy đi ra ngoài thật.
Lâm Gia Nhi thấy anh đi thì tâm trạng củng không tốt hơn là mấy. Nhưng cô củng không muốn để tâm nhiều đến. Mặc kệ anh ta. Cô đi tìm nhà vậy.