Tổng Tài Bá Đạo

Chương 2: Chương 2: Một màn kia – P2




Thân thể nhỏ nhắn của Nhất Nhất run lên, nó lao người chạy tới cửa phòng ngủ, giơ tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mẹ làm cái gì ở bên trong? Gã đàn ông kia hình như không phải là cha nhưng tại sao lại có chút quen thuộc? Người phụ nữ khóc than không phải do đau đớn từ gã đàn ông đang ra ra vào vào thân thể của nàng. Mà là khóc vì một lần nữa nàng lại phải thay gã chồng chết tiệt của nàng trả nợ, chủ nợ lần này là Uông lão gia, nếu để Uông phu nhân biết khẳng định nàng sẽ bị đánh chết tươi. Nhanh như vậy người phụ nữ này đã khiến cho miệng gã đàn ông phát ra thanh âm hưởng thụ mà dâm dục, hắn không thể không thừa nhận rằng cơ thể người phụ nữ này mang lại cho hắn cảm giác hưng phấn mãnh liệt hơn bất kỳ bà vợ nào của gã. Nhất Nhất đẩy cửa ra thấy cảnh mẹ bị thân thể một gã đàn ông nằm úp sấp trên người mẹ. Nó mở to hai mắt, đây là cái gì? Tuy rằng nó không rõ tình hình nhưng trực giác nói cho nó biết hiện tại mẹ nó đang bị người ta khi dễ. Ánh mắt của mẹ giống như đứa trẻ năm tuổi mở to vô tội chịu đựng tất cả sự kinh khủng. “Nhất Nhất không nên nhìn, không nên nhìn, mau đi ra, đi ra ngoài!” Hàn Phong kêu to lên, ánh mắt lộ ra đau thương cùng thê lương. Đến tột cùng nàng đã phạm vào tội lỗi gì đến cả ông trời cũng muốn trừng phạt nàng cùng con gái của nàng như vậy? Uông Vạn Thiên ghét nhất chính là tại thời điểm gã đang hứng khởi chơi đàn bà lại bị người khác cắt ngang. Gã phẫn nộ hung ác trừng mắt, độc địa nói: “Xú nha đầu nhà mày, mau cút ra ngoài cho tao!” Hành động phủ phục trên người Hàn Phong của gã chẳng những không ngừng lại còn thêm điên cuồng ngang ngược cùng hung mãnh hơn nữa. Nhất Nhất nhanh chóng chạy ra ngoài. Nàng cố gắng chặn lại thanh âm hỗn tạp đầy thống khổ kéo dài, kiên cường nén chịu khống chế nước mắt ở viền mắt. Nàng nắm lấy khăn trải giường bên cạnh Uông Vạn Thiên che lại trên người. Nàng không muốn con gái tuổi còn nhỏ đã bị ảnh hưởng xấu như vậy, lại càng không muốn cho con gái nhìn thấy một thân thể xấu xí cùng dơ bẩn như vậy. “Mẹ!” Nhất Nhất khẽ cắn môi, nhíu chặt lông mày. Nó nắm chặt bàn tay nho nhỏ nhìn gã đàn ông có thân hình to béo đang đu đưa kia. Mẹ bảo nó đi ra, nó biết mẹ là vì tốt cho nó, thế nhưng mẹ đang chịu đựng thống khổ, nó không thể để mặc kệ mẹ mình, thân thể nhỏ bé của nó giống như bị công kích mà chạy vọt tới bên cạnh gã đàn ông. Không đợi gã có bất cứ hành động gì, nó huy động sức lực nhỏ bé hung hăng mà cắn lên đùi gã. Tức thời trong phòng truyền ra tiếng hét như lợn bị cắt tiết! Rất nhanh gã đàn ông đã giống như một con thú hoang kinh hô thảm thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.