Hàn Dư trở về công ty của mình, ánh mắt dừng lại trên một tờ giấy.
Cẩn thận cầm lên xem, bỗng nhiên hai tay Hàn Dư xiết chặt lại, lấy điện thoại ra:Tại sao chỉ có tên và nghề nghiệp.
Đầu dây bên kia có phần sợ hãi trước giọng nói của anh:Tôi cũng không biết thưa chủ tịch, lúc điều tra tôi cũng thắc mắc nhưng vẫn không tra được gì nữa.
Hàn Dư tức giận cúp ngang, đôi mắt sắc bén nhìn vào tấm hình của cô:Đại mỹ nhân, em là của tôi.
Lời nói của Hàn Dư mang đến cho người ta một cảm giác chiếm hữu rất cao.
- --------
Lúc trở về Mộ gia, trong lòng cô không khỏi bồn chồn, hồi hộp.
Hôm nay Mộ gia hình như có khách, cô cũng không quan tâm lắm, bước vào.
Mộ Nhiếp Chính bảo cô lại, cô cũng thuận ý, ông Mộ vui vẻ nói:Lạc Anh đây là bạn của ta Ngư Hủy Triết.
Cô cố gẳng nở một nụ cười tươi:Chào ông, tôi là Lạc Anh là vợ của Tư Phàm.
Cô không hiểu vì sao nhìn người đàn ông này có chút quen thuộc. Cô cười lạnh, cô từ lâu đã không còn người thân rồi. Có lẽ vì vậy, nên mới có cảm giác muốn gia đình.
Cô cũng không náng lại, mệt mỏi nói:Ba con xin lỗi, hôm nay con hơi mệt không thể trò chuyện cùng ba và ông Ngư đây.
Không sao, không sao, con đi nghĩ ngơi đi, ta và mẹ kế con trò chuyện được rồi.
Cô im lặng, đi thẳng lên phòng. Nhìn thấy tên nào đó đang ngủ rất ngon. Tiến lại ngồi xuống giường, tay cô nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của anh, chòm người xuống hôn nhẹ lên má một cái, rồi lại nói nhỏ vào tai anh:Khi anh nhớ lại, liệu rằng anh còn xem em là vợ, mang đến cho em cảm giác được bảo vệ nữa không?.
Nếu rời xa nhau lại có thể mang đến hạnh phúc cho anh, thỳ em nguyện ý làm điều đó.
Cô nhìn ra ngoài, một bầu trời cao rộng. Nhưng cũng có bạn là sao, trăng, mây...Còn cô, rồi lại chỉ có một mình.
- -------------