Nhân tiện tôi nói với mọi người luôn, đây là Mục Lạc Anh là vợ của Tư Phàm, hôm nay cô ấy ở đây là thay mặt Tư Phàm đến.
Lời nói làm hai mẹ con Lâm Đàn run lên.
Mọi cổ đông cũng bàn tán rộn lên, cô quan sát nét mặt của hai mẹ con, trong lòng không khỏi vui sướng.
Muốn đối phó Tư Phàm sao?Phải qua Mục Lạc Anh này cái đã.
Chào mọi người, tôi là Mục Lạc Anh _cô đứng dậy cúi chào mọi người.
Nếu cụ chủ tịch nói cô gái này là vợ của Mộ Tư Phàm, thỳ tôi xin hỏi, cô ấy tới đây chỉ để làm bù nhìn sao _Lâm Đàn một lần nữa lên tiếng. Trong lời nói có phần khinh bỉ cô.
Cổ đông Lâm, bà sai rồi, tôi đến đây không phải làm bù nhìn cho các người, tôi thay mặt chồng tôi đến đây, và nói cho cổ đông Lâm nghe một việc, trong tay tôi là 65% cô phần của Phàm thị _nói đến đây, giọng cô càng uy nghiêm hơn. Tấm lưng thẳng tắp, không chút sợ hãi.
Cô đang lừa con nít 3 tuổi sao? 65% cổ phần đó, riêng Phàm thị chỉ có Mộ Tư Phàm mới có, làm sao mà cư nhiên lại xuất hiện cổ đông nắm 65% thứ hai, thật là nực cười mà _Mộ Tư Lĩnh không nhịn được mà đứng dậy nói. Từng lời nói của anh ta như đang khiêu khích cô.
Cô cũng không tỏ ra lo sợ, lấy trong túi sách ra một sắp hồ sơ, đặt xuống:Cậu nói sai rồi, nếu không ai tin thỳ có thể xem cái này, đây là 65% cổ phần mà chồng tôi đã giao lại .
Từng chữ, từng điều khoản được ghi trong giấy, kể cả chữ kí, bao nhiêu con mắt cũng không thể phủ nhận.
Nhìn thấy biểu hiện của họ, cô cười thầm trong lòng.
Mọi người tin rồi chứ?.
Ông Mộ cũng nhìn sắp giấy, thật không thể tin cô gái này trong một đêm có thể làm ra nó. Làm bang chủ một thời, ông có thể nhìn ra đây là một sắp giấy chỉ toàn là giả, nhưng người thường làm sao có thể nhìn ra. Ông nhất định phải điều tra cô gái này.
Được rồi, cũng như tôi nói trước đây, ai nắm trong tay cổ phần lớn nhất sẽ thành chủ tịch, tức là Mục Lạc Anh chính thức là kim chủ tịch của Phàm thị, nếu ai có ý kiến thỳ gặp riêng tôi, tan họp _ông Mộ nói.
Không thể được, không phải ông nói để Tư Lĩnh làm sao_Lâm Đàn nghe vậy, tức giận nhìn ông Mộ.
Mọi người ra ngoài hết đi, Mục Lạc Anh và hai người thỳ ở lại .
Trong phòng còn lại bốn người, ông Mộ cũng không e ngại nữa, nói thẳng:Tôi có nói để Tư Lĩnh tạm thời tiếp quản, tôi chưa từng nói là giao cả Phàm thị này cho nó.
Lâm Đàn lại một phen nữa, túc muốn thổ huyết:Ông, ông có xem Tư Lĩnh là con ông không?
Nó là con tôi, nhưng Phàm thị này là của Tư Phàm, nhưng bây giờ nó thành ra như vậy mà Lạc Anh lại là vợ nó tất nhiên Phàm thị này phải do nó quản lí _ông Mộ nói rồi, không nán lại mà rời khỏi.
Hahahaha, Mộ Nhiếp Chính, ông hay lắm, hay lắm, hay cho một màng cha chồng con dâu _Lâm Đàn vùa nói vừa vổ tay, nhìn theo bóng lưng ông, rồi lại nhìn cô một cách căm ghét.
Mẹ Lâm à! Tôi gọi như vậy chỉ vì nể mặt bà là mẹ kế của Tư Phàm, lúc trước coi như tôi có mắt như mù, xem bà như một người mẹ người hiền từ, nhưng không ngờ bà lại là một mụ phù thủy, độc ác nham hiểm
Này, bà chị ăn nói cho cẩn thận, coi chừng tôi đánh chị bây giờ_Tư Lĩnh hung hăng nói với cô.
Đánh! Một người như anh ta cũng muốn đánh lại Mục Lạc Anh này sao? Tu thêm nghìn kiếp nữa đi.
Tặng cho hai mẹ con một nụ cười nham hiểm. Rồi rời khỏi.
Bốn mắt nhìn bóng lưng kiêu ngạo của cô, tay siết chặt thành nằm đấm. Nghiến răng ken két.
Tôi không tha cho cô đâu, Mục Lạc Anh.
Lâm Đàn nghĩ độc ác.
- --------------
Buổi tối hảo hảo