Bị người mình yêu đốt lửa, thì ai mà chịu đựng cho được, nhưng bây giờ anh phải giải quyết tên trước mặt Này, anh còn đánh chưa đã tay mà.
Bảo vệ đến, Văn Dương thì nằm dưới đất dậy không nổi.
Tiêu Á Ký hôn lên trán cô như trấn an, cô lại ôm eo anh đến sít sao, anh gỡ muốn đánh tên kia, ý định gỡ tay cô ra nhưng không gỡ được, anh liền chỉ biết nhìn tên kia như thể ăn tươi nuốt sống.
Bởi vì gây ra quá ồn ào, bấy giờ người xem xung quanh cũng nhiều, có nhiều người chỉ xùy một tiếng, thấy tình cảnh giành gái đến đánh nhau bình thường như ăn cơm bữa này, mọi người lúc này mới tản ra.
Tiêu Á Ký ôm chặt cô sợ cô bị ngã, tay phải lấy đi động gọi cho ai đó, rồi liếc nhìn Văn Dương lần nữa mới ôm cô rời khỏi quán bar.
Anh ôm cô, cô lại càng không thức thời đốt lửa, xém chút làm Tiêu Á Ký lảo đảo, vội ôm cô vào xe, mặc cho cô ôm chặt mình, lái xe tìm khách sạn gần nhất.
Tiêu Hỷ Nhi có cảm giác mơ hồ rằng người mình yêu đang ở đây, chỉ là cả người quá khó chịu làm cô bức rứt.
Tiêu Á Ký lấy thẻ phòng, ôm cô lập tức vào phòng khách sạn.
“ hưm~... Á Ký...hức....“.
Tiêu Hỷ Nhi khó chịu đến muốn khóc, ti hí mắt nhìn liền thấy khuôn mặt mơ hồ của anh, khẽ gọi, thấy không?, đến cả mơ cũng gặp được Tiêu Á Ký.
Tiêu Hỷ Nhi đang tự nói với mình rằng mình mơ, không kiên dè mà gọi tên anh.
“ anh đây, ngoan, không khóc “.
Tiêu Á Ký lại hôn trán cô.
“ hức~ khó chịu... em khó chịu...“.
Cô lại không nhịn được ôm cổ anh, khẽ cắn liếm cổ anh, cô ôm anh liền cảm thấy thoải mái.
Tiêu Á Ký nhìn Tiêu Hỷ Nhi mếu máo liền muốn bắt nạt một phen, lại bị cô khẽ liếm như thế...
Chết tiệt, phải gọi là ngay tức khắc muốn hành hạ cô, Tiêu Á Ký thở dốc.
“......ngoan... anh làm cho em thoải mái “.
Tiêu Hỷ Nhi bị thuốc chi phối, nào còn nghe anh nói gì, chỉ biết tay đang thò vào áo sơ mi của anh mà tận lực vuốt ve lồng ngực mang đến cho cô sự mát lạnh.
Tiêu Á Ký càng ngày càng khó nhịn, anh cũng không muốn nhịn nữa, anh cũng không là quân tử gì cho cam, lại bị chuyện cô thích người khác, anh càng muốn chiếm lấy cô.
Ngày mai, cô hận anh cũng được, ghét anh cũng được, anh nhất định phải làm.
“ anh muốn em, cho anh “.
Tiêu Á Ký nói xong, không đợi cô trả lời, ngay tức khắc hôn cắn môi cô, Tiêu Hỷ Nhi lần đầu tiên bị hôn trực tiếp liền cả đầu ong ong, phải nói là mỗi lần đều bị Tiêu Á Ký lén lút hôn thôi.
Tiêu Á Ký hôn càng ngày càng sâu, càng lút càng mê mụi, hút hết mùi rượu thoảng trong miệng cô, Tiêu Hỷ Nhi là khao khát khát của anh, anh rất quyến luyến, Tiêu Hỷ Nhi bị bỏ thuốc lại càng nhiệt tình đáp lại.” ân~ miệng thật ngọt “.
Tiêu Á Ký hôn đã, liền cảm thán.
Anh đè cổ tay cô lại, hôn dọc xuống cổ cô, làm người cô khẽ run, da nổi lên một trận lạnh.
“ hưm~...ah“.
“ rẹtttttt “.
Nghe tiếng rên vô thức phát ra từ miệng Tiêu Hỷ Nhi, Tiêu Á Ký ngày càng cuồng bạo, gấp gáp xé luôn quần áo cô đang mặc trên người, tìm ngực cô khẽ cắn, anh bắt lấy tay cô để trên cổ anh, tay rãnh rỗi nhào nặn bên ngực bị trống trải kia.
Tiêu Hỷ Nhi cảm thấy cả người tê dại, trước ngực mắt lạnh rồi lại ướt át lại có cảm giác bị bóp nắn kích thích đến cong người về phía anh.
Tiêu Á Ký cười khẽ, lần mò xuống phía dưới, cởi quần lót của cô xuống.
Ướt rồi!!!.
Tiêu Á Ký lại cười, tách hai chân cô ra, tay lần mò tìm kiếm.
Tiêu Hỷ Nhi đợt này quá kích thích la lớn, phía dưới không biết làm như thế nào mà đột nhiên thõa mãn đến kì lạ, cũng rất là lạ.
“ ah~... Ký”
“ anh đây “.
“ Ký... là anh à?“.
Tiêu Á Ký kiên nhẫn trả lời cô:“anh đây“.
“ em yêu anh “.
Tiêu Hỷ Nhi nghĩ là mơ, liền nói ra lời tỏ tình.
“ ừm “.
Theo bản năng đáp lời.
“ hả?, Hỷ Nhi, em vừa mới nói gì?“.
Lần này Tiêu Á Ký kinh ngạc, có cảm giác mừng như như điên.
“ Hỷ Nhi ngoan, em nói lại được không?“.
“ em yêu anh “.
Tiêu Á Ký quá mức mừng rỡ, anh không ngờ cô cũng yêu anh, anh còn có thể đòi hỏi gì đây.
“ Hỷ Nhi, anh cũng yêu em “.
Tiêu Hỷ Nhi tuy mơ màng nhưng lại nghe rõ, trong mơ nghe nói anh cũng yêu cô, mừng đến suýt bật khóc.
“ hức~ anh cũng thích em sao?“.
Tiêu Á Ký âu yếm nhìn cô, khẽ vén tóc mai cô ra sau vành tai:“ không phải thích, là yêu “.
Tiêu Hỷ Nhi chăm chú nhìn anh, cô nghĩ, tranh thủ trong mơ tha hồ nhìn anh cho đã, sau này sẽ không được nữa.
Lúc này Tiêu Á Ký lại quay về việc chính, anh như thực hiện được ước mơ lâu năm của mình, ôm cô càng nâng niu hơn.
Tiêu Á Ký tìm kiếm một hồi làm cô kích thích rên rĩ, anh cười khẽ, hít mắt nhìn cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đi vào lối nhỏ đã lan tràn một mảnh ướt át.
Tiêu Hỷ Nhi cắn môi, khẽ cong người, cảm giác có dị vật tiến vào, đâm sâu vào trong.
Ngón tay khó khăn đi sâu vào, lại lùi ra, lặp lại vài lần, liền thông thuận, dễ dàng vào hơn.
Tiêu Á Ký lyôn chú ý đến sắc mặt của cô, thấy cô thoải mái đến a a thì thêm một ngón tay nữa vào.
“ thích không?“.
Tiêu Hỷ Nhi khó khăn gật đầu, cảm giác khó chịu trong người bị xoa dịu, cả người vẫn đỏ ửng.
Tiêu Á Ký lại cho thêm một ngón vào, 3 ngón tay ra sức mở rộng lối nhỏ chật hẹp của cô.
Anh sắp chịu nổi rồi.
Tiêu Á Ký ra vào càng nhanh, Tiêu Hỷ Nhi rên rỉ càng lớn, cả người như bị chạy dọc, trên người cô không có một mảnh vải che thân, người Tiêu Á Ký lại chỉnh tề, cô ôm cổ anh, chôn đầu vào lồng ngực rắn chắc này, đối mặt với tình cảm cấm kỵ này mang đến cho cô nhiều kích thích, cô hét lên một tiếng hưng phấn rồi cao trào trong nước mắt.
Cả trong mộng cô cũng không nhịn được bật khóc, cô khóc vì tình cảm cấm kị.
Anh thấy cô khóc thì hoảng hồn, không hiểu vì sao cô lại rơi nước mắt, hay là đau quá?.
Tiêu Á Ký lau nước mắt cô.
“ ngoan, không khóc, anh làm em đau hả?“.
Tiêu Hỷ Nhi vừa khóc vừa ngại mà lắc đầu, ngay giờ phút này, trong giấc mơ này, cô nghĩ mình nên buông thả bản thân.
“ Á Ký, em muốn anh, cho em “.” bảo bối, anh cũng muốn em, muốn đến nỗi phía dưới đều phát đau “.
Tiêu Hỷ Nhi đỏ bừng cả mặt.
Tiêu Á Ký lúc này nhanh chóng cởi quần áo của mình, chen vào hai chân cô.
“ cho anh “.
Anh thẳng lưng đâm vào.
Tiêu Hỷ Nhi đau quá hét lên, cô không biết vì sao mơ thôi cũng đau như thế, cô muốn lùi lại nhưng bị Tiêu Á Ký giữ lại.
Cô chặt quá, lúc này chỉ mới vào được một nửa, nếu bây giờ lùi ra, cô sẽ phải đau thêm lần thứ hai, Tiêu Á Ký nắm chặt tay cô, ưỡn hông, lúc này mới tiến vào toàn bộ.
Sắc mặt cô đã trắng xanh, Tiêu Á Ký bất động mà vuốt ve lưng cô, hy vọng cô đỡ đau hơn.
Có lec Văn Dương bỏ thuốc nhiều quá, Tiêu Hỷ Nhi vẫn cong bị thuốc chi phối, dần dần cơ thể thích ứng được Tiêu Á Ký, cũng không còn đau nữa mà chỉ thấy khó chịu, như thể anh không sẽ chết.
Tiêu Á Ký ở bên trong cô, cảm nhận tư vị mất hồn, anh càng điên cuồng hơn, nhưng lại sợ cô bị đau nên không dám động, nào ngờ, Tiêu Hỷ Nhi lại nhúc nhích.
Cũng không thể trách cô, bởi vì ngứa quá....
Tiêu Á Ký nhìn cô cắn môi thì khẽ hôn cô.
“ hết đau rồi?“.
Tiêu Hỷ Nhi e thẹn gật đầu.
Lúc này Tiêu Á Ký mừng rỡ nhấc người.
Anh không báo trước mà rời khỏi làm Tiêu Hỷ Nhi giật mình, cảm giác trống rỗng đến khó chịu, cô muốn được lấp đầy.
Muốn nhiều hơn.
Cô dang tay kéo anh lại.
Tiêu Á Ký bật cười, đâm mạnh vào.
“ ách~~“.
Tiêu Hỷ Nhi bị đâm mà giật mình đoán nhận khoái cảm.
Tiêu Á Ký lại ra sức, Tiêu Hỷ Nhi quấn chặt vào người anh kêu lên a a.
Phía dưới dính chặt lấy nhau, Tiêu Á Ký nhấc bổng cô lên đặt lên đùi mình, ra sức đẩy eo từ dưới lên.
Tiêu Hỷ Nhi nhận không nổi muốn dịch hông, Tiêu Á Ký nhanh chóng ôm eo cô kéo về, làm anh vào càng sâu.
“ ách~ sâu quá “
Tiêu Á Ký nheo mắt nhìn cô.
“ hửm?... ai bảo lỗ nhỏ của em quá tiêu hồn “.
“ ân~...nói bậy“.
Tiêu Hỷ Nhi đỏ ửng mặt trách yêu Tiêu Á Ký, nghe từ miệng anh trai mình nơi ra những lời thô tục như thế, cô không chịu nổi.
“ em đang yêu thầm ai?“.
Tiêu Á Ký không muốn bỏ qua vấn đề làm mình bị mất ngủ, nếu như cô nói yêu anh, có nghĩa là người mà cô yêu thầm đó là anh, nghĩ đến đây, anh không kìm được sung sướng, nhưng vẫn lại muốn cô mở miệng thừa nhận.
Tiêu Hỷ Nhi bị đâm đến choáng váng, mơ màng nghe anh hỏi.
“ ách.... ah... không... không có ai“.
“ thật sao hửm????“.
Tiêu Á Ký lại càng nhiệt tình đẩy hông.
Cô bị anh làm cho mềm nhũn cả người, ngã nhào lên người anh, eo bị một tay anh ôm, tay còn lại đang vuốt ve mông cô.
“ ân.... là... ân...“.
“ hửm... em nói xem, là ai?“.
Tiêu Hỷ Nhi giờ phút này đã không còn suy nghĩ được vì sao anh lại biết chuyện mình yêu thầm nữa rồi, dù sao cũng chỉ là mơ, cô gian nan nói ra.
“... là... là anh.... ân... người đó là... anh “.
Tiêu Á Ký lúc này thõa mãn ôm cô, hôn cô thật sâu.
( haizzz có mơ nào chân thật như vậy không không biết)
“ Hỷ Nhi thật ngoan~~ anh thưởng cho em “.
Tiêu Á Ký đặt cô nằm xuống, tận sức ra vào.
Bây giờ cô đã là người của anh, cả tâm cũng thuộc về anh, anh rất thõa mãn vui vẻ.
Cô bị Tiêu Á Ký lật qua lật lại đến khi trời sáng bừng mới được thả ra, Tiêu Hỷ Nhi liền như xác không hồn, Tiêu Á Ký ôm cô đi tắm rửa, nhẹ nhàng ôm cô lên giường đánh một giấc.
Bây giờ anh ngủ ngon rồi.