''Anh còn không mau im đi!''
Sau khi hét vào mặt anh, Mộ Tuyết vỗ vỗ ngực thật tức chết cô mà, tên hỗn đản mặt dày vô sỉ!!!
''Em không nên lén lút mắng mỏ anh như vậy!''
''Em đã mắng anh hồi nào?''
''Trong lòng em đang thầm nguyền rủa anh phải không?''
''Em...không có!''
''Thật sao? Nói dối, nhất định tối nay anh sẽ trừng phạt em!''
Mộ Tuyết đỏ mặt, làm sao cô không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh chứ! Tối nay, tối nay...tên mặt dày không biết xấu hổ này, Hàn Tần còn đang ở trong xe. Mộ Tuyết ''thẹn quá hóa giận'' không thèm đáp lời anh, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài.
Tống Vũ Dực thấy cô giận không trêu chọc nữa, anh nhẹ nhàng nắm tay cô, chuyển sang nói chuyện với Hàn Tần.
''Thiết kế lần trước của cậu ở khu Trường Xuân rất tốt, trong báo cáo đề xuất anh thấy giá bán của nó cao hơn các thiết kế trước.''
''Em không định bán nó!''
''Oh?''
''Em thiết kế sau này muốn tặng cho một người bạn.''
''Anh cứ nghĩ chú dành cho Tiểu Tình. Không ngờ dành cho một người bạn.'' Tống Vũ Dực đặc biệt nhấn mạnh ''một người bạn'', Mộ Tuyết bên cạnh nghe phần nào cũng hiểu được anh đang trêu chọc Hàn Tần. Cô nhỏ giọng.
''Anh đừng như vậy, Hàn Tần anh ấy sẽ không được vui đó!''
''Anh đâu có! Tiểu Tình là một cô gái rất tốt lại xinh đẹp, cô ấy đã theo đuổi Hàn Tần nhà chúng ta hai năm trời nhưng cậu ấy nào để ý. Ba năm trước cô ấy đi du học, vừa trở về nước tuần trước mang theo bạn trai nữa. Hàn Tần có thể vui vẻ rồi, không cần sợ cô ấy đi theo cậu ấy nữa!''
''Em nào...'' Lời cuối cùng bị nghẹn lại trong cổ họng, Hàn Tần siết chặt vô lăng.
''Thế nào?''
''Thôi bỏ đi không có gì!''
Mộ Tuyết bấm một cái vào tay anh, rõ ràng Hàn Tần đối với cô gái kia là có tình cảm nhưng chắc có ẩn khuất nên không thể đáp lại tình cảm con gái người ta, ắt hẳn cậu ấy cũng vô vàng đầu khổ đi, anh còn đam vào vết thương người ta!
''Mèo nhỏ, sao lại bấm anh? Còn xa lắm em ngủ chút đi!''
Tống Vũ Dực kéo đầu cô tựa vào vai anh, Mộ Tuyết ngoan ngoãn nhắm mắt, cô vẫn ngủ chưa đủ đâu! Một lát sau Tống Vũ Dực nghe tiếng hít thở đều đều của con mèo nhỏ liền mỉm cười.
''Hàn Tần, cậu thực sự sẽ không tìm Tiểu Tình sao?''
Hàn Tần im lặng một lúc.
''Cô ấy đã có hạnh phúc riêng, em không thể làm phiền cô ấy, vả lạiTiểu Tình lương thiện như vậy cho dù không thích em nữa, cô ấy cũng không nỡ từ chối, chắc chắn sẽ khó xử.''
''Hàn Tần, anh thấy chuyện giữa hai người chưa kết thúc đâu, tự cậu đi tìm hiểu mọi chuyện rồi mang cô ấy về bên mình.''
''Liệu có được?''
''Không ai có thể đem đến hạnh phúc cho cô ấy ngoại trừ cậu!''''Em biết rồi!''
''Dây chuyền của cô ấy rất đẹp!''
''Ừ nó là tình yêu của anh và cô ấy đẹp nhưng bi thương''
''Hả?''
''Có thể anh hoặc cô ấy sẽ chết!''
''Tại sao?''
''Anh đã được dự báo nhiều lần, đến bà Quách còn tiên đoán như vậy anh chẳng lẽ không tin?''
''Phải làm sao bây giờ?''
''Tất nhiên cùng lắm anh rời xa cô ấy! Nhưng mà mọi chuyện sẽ tốt đẹp nếu vượt qua được ải lớn...''
''...''
''Chắc chắn sẽ có đổ máu và có người chết!''
''Ừm, cẩn thận!''
Đến biển anh lạy cô dậy.
''Bảo bối, mau dậy!''
Mộ Tuyết dụi mắt tỉnh dậy, cảnh vật trước mắt trở nên phóng đại, bầu trời xanh ngắt, sóng biển nhấp nhô, cát vàng óng ánh. Tuyệt vời!
''Thích không?''
''Rất thích!''
''Đi chơi đi!''
''Âng!''
''Dùng bộ đồ này!''
Mộ Tuyết sau khi thay đồ xong thẹn thùng ngắm nghía trong gương. Anh chuẩn bị cho cô một bộ đồ bơi một mảnh, không hở hang nhưng loại quần áo có phần mát mẻ này cô đã mặc nhiều lần để đóng phim lẫn quảng cáo nhưng chung quy vẫn không thể ngừng xấu hổ, đặc biệt khi đứng trước Tống Vũ Dực tưởng tượng đến đôi mắt nóng rực của anh má của cô càng đỏ ửng. Bộ đồ bơi một mảnh đơn giản màu xanh đậm, tôn lên nước da trắng tuyết cùng đường cong quyến rũ của cô, tuy không phải cup D nhưng cũng không đến nỗi.
Tống Vũ Dực thấy cô đi từ xa ánh mắt liền nóng rực, nhưng những gã nằm trên bờ biển thấy cô liền như con sói đói, không ngừng nhìn ngó còn buông lời trêu ghẹo. Anh liền đứng phắt dậy, chạy như bay về phía cô, một tên cùng bọn đàn em hắn đang vây quanh cô,dùng bàn tay bẩn thỉu của hắn bắt lấy cánh tay Mộ Tuyết miệng còn cười cợt một cách gớm ghiếc. Mộ Tuyết vùng vẫy la hét nhưng nào có ai đến giúp cô, bọn họ còn định xem trò vui, Dực,mau cứu em! Bàn tay của gã đó đang đặt trên vai cô, Mộ Tuyết cực kì tức giận liền đá nơi hạ bộ của hắn, hắn vừa buông cánh tay cô ra liền giáng cho hắn một cái tát. Tống Vũ Dực đến nơi kinh ngạc đến không khép miệng được, nếu là trước khi cô nhất định vùi trong ngực anh khóc nức nở như đứa trẻ nhưng tình huống hiện tại, Mộ Tuyết như con hổ nhỏ, tấn công tên vô lại kia còn ném cho hắn ánh mắt đầy khinh bỉ.
Vì sức lực cô không lớn tên kia rất nhanh hết đâu, đưa tay định dạy cho cô một bài học liền bị anh túm lại, bẻ quặp tay tên khốn đó ra sau.
''Oái, thằng chó nào dám...''
'' Lão Kỳ, tôi không ngờ ông lại hứng thú với người phụ nữ của Tống Vũ Dực này!''
''Là cậu sao, buông ra rồi nói.''
''Hừ'' Anh thả tay tên khốn đó hắn xuýt xoa cánh tay.
''Xin lỗi vì làm đau ông nhưng đừng chạm đến người phụ nữ của Tống Vũ Dực tôi!''
''Đi! Mày coi chừng tao! Còn con này...''
Hắn bỏ lửng câu ném cho cô một nụ cười dâm dục đầy kinh tởm. Hắn cùng đàn em bỏ đi.
Mộ Tuyết vừa ổn định tinh thần ngước lên liền bắt gặp ánh mắt tức giận của anh.
''Được rồi, đừng tức giận! Em không sao!''
''Hừ'' Anh sợ cô bị fan bắt gặp nên mới chọn bãi biển vắng người không ngờ lại có nhiều ánh mắt đầy hormone giống đực không ngừng đặt lên cơ thể cô. Lão già khốn kiếp đó còn chạm vào cơ thể cô! Anh thực sự đang muốn giết người mà!
''Anh biết hắn sao?''
''Đại ca băng đảng Quyến Khan.''
''Cái tên lạ lùng.''
''Ừ hắn ta chuyên buôn ma túy và súng đạn. Hắn ta thường dùng súng để giải quyết mâu thuẫn.''
Ánh mắt Mộ Tuyết một tia hốt hoảng.
''Thế anh...''
''Không sao em yên tâm.''
''Đừng để bản thân thương tổn.''
Anh im lặng nắm tay cô dạo biển, dùng ánh mắt giết người ném về phía bọn nam nhân háo sắc kia, bọn họ hốt hoảng thu lại ánh mắt.
''Không cần ăn giấm, anh như thế ngày mai sẽ có một bài báo về chúng ta mất.''
''Anh mặc kệ, anh không thích chia sẻ vật sở hữu của riêng anh.''
Cô định đôi co, từ khi nào cô thành vật sở hữu của anh? Những mặc kệ anh, nếu không ngày mai không biết chừng anh sẽ làm gì đó điên rồ.
Nhưng...
''Em không thấy anh Hàn.''
''Không được gọi như thế! Anh không thích!''
Cô nhíu mày, có làm sao chứ!
''Cậu ấy đi tìm Tiểu Tình, cậu ấy vừa giác ngộ nên lúc em thay quần áo cậu ấy đã đi rồi.''
''Thế tối nay chúng ta làm sao về?''
''Ở lại kia.''
Anh chỉ tay về phía ngôi biệt thự trắng phía trên đồi cát.
''Anh mua sao?''
''Là anh xây.''
''Dực gần đây công ty thế nào?''
''Sau khi gần phá sản thì bây giờ đã ổn.''
''Phá sản...?''
''Là vì...À thôi em không nên biết. Tiểu thư có muốn sang kia uống chút gì không?''
''Vâng''
Anh dắt tay cô về lều đã được dựng sẵn...
Sau khi ăn trưa, Mộ Tuyết gối đầu lên đùi anh chợp mắt, Tống Vũ Dực vẫn lật tài liệu. Tiếng sóng biển êm dịu như ru người con gái xinh đẹp vào giấc ngủ. Hình ảnh người con gái khuôn mặt thiên thần gối đầu lên đùi người đàn ông đằng sau là biển xanh cát vàng như một bức tranh tuyệt mỹ.
''Đoàng.''
''Đoàng''
Mộ Tuyết choàng tỉnh khi thân thể bị xê dịch cùng hai tiếng súng xé toạc không gian yên tĩnh. Trước mắt cô là hình ảnh anh đứng, một tay ôm ngực trái, một tay cầm súng khuôn mặt biến sắc đầy đau đớn.
Tống Vũ Dực của cô bị bắn...
''Dực, Dực, anh làm sao... anh...anh ơi!!!!!''