''Đau, đau quá...''
Tống Vũ Dực không cử động nữa, anh muốn để cúc cúc của cô từ từ tiếp nhận anh.
''Em nằm yên, đừng cử động sẽ đau hơn.''
'' Tên khốn chết bằm nhà anh, dám làm đau tôi!!! Sao anh dám làm chỗ đó!!! Tên chết tiệt! Vô sỉ! Hạ lưu!''
Anh hơi tức giận nhưng biết anh làm đau cô nên chỉ nhẹ nhàng nói.
''Nếu em còn nói những lời vừa rồi, anh không chắc sẽ làm gì em đâu!''
''Anh còn dám nói! Rõ ràng anh làm đau tôi! Ra ngoài đi!''
'' Xem ra em còn rất nhiều sức! Rõ ràng anh không đủ cố gắng, có vẻ em hết đau rồi.''
Tống Vũ Dực bắt đầu luật động, nam căn cứng rắn từ phía sau thâm nhập vào tiểu cúc của Mộ Tuyết. Ban đầu cảm giác hơi thốn, nơi anh xâm nhập có chút căng trướng, tuy nhiên cô nhanh chóng thích nghi, Tống Vũ thấy tuy tức giận vì bị mắng nhưng anh vẫn kiên nhẫn từ từ kích thích cô. Anh di chuyển xuống tiểu huyệt, nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay khuấy động bên trong cô, động tác càng lúc càng nhanh, khoái cảm truyền đi khắp cơ thể, tiểu huyệt chảy rất nhiều nước, không ngừng co bóp đòi hỏi được lấp đầy.
''Aaaaaaa...''
''Sao hả? Em có thích không?''
Anh nắn bóp mông cô, lâu lâu lại đánh một cái lên cái mông trắng trẻo làm mông cô ửng đỏ, thịt mềm mại lại rung lắc trước mặt anh như muốn anh bắt nạt nhiều hơn. Đầu óc Mộ Tuyết ngày càng trống rỗng, chỉ biết khoái cảm xa lạ đang xâm nhập từng tế bào của cơ thể.
'' Không, không...aaaaa tôi...tôi sắp...''
'' Hử? Em như thế nào?''
Anh dừng động tác, cố tình trêu chọc cô.
''Anh...Anh...đừng dừng mà...!''
Nghe được câu trả lời ưng ý, khóe miệng Tống Vũ Dực càng sâu.
'' Muốn anh không dừng sao? Vậy em trả lời anh, có thích làm cùng anh không?''
''Aaaa...tôi...tôi...''
Anh vỗ thật mạnh vào mông cô, cố ý đẩy vào sâu hơn một chút, Mộ Tuyết suýt nữa không kìm được mà nằm rạp xuống.
'' Hư hỏng! Sao dám xưng hô với anh như vậy? Mau trả lời anh!''
''Tôi...tôi...em...em rất thích! Anh mau, mau đến!''
''Đến? Nói cho rõ!''
''Dực, em, em khó chịu lắm mau giúp em...xin anh...''
Tống Vũ Dực chưa nghe hết câu liền đẩy mạnh vào trong cô, Mộ Tuyết bị anh làm bất ngờ, khoái cảm như cơn sóng bất ngờ ập đến, cuốn theo toàn bộ tâm trí của cô, hoa huyệt vì cơn khoái cảm mà trở nên ướt át, dâm thủy nhiều đến mức nhỏ giọt xuống tấm drap cô giúp việc mới thay sáng này. Cô muốn nằm rạp xuống nhưng bị anh giữ lại.'' Đừng, em không chịu nổi.''
'' Bảo bối, anh làm em sung sướng đến như vậy, trong khi anh vẫn chưa ra, sao em có thể tàn nhẫn với anh như vậy? Anh còn chưa đủ.''
Mộ Tuyết cắn răng chịu đựng, sau cơn cực khoái, hoa huyệt nhạy cảm hơn rất nhiều, không ngừng đóng mở như một sinh vật sống đang thở. Tống Vũ Dực muốn trừng phạt cô, ngón tay lần nữa khuấy đảo hoa huyệt. Mộ Tuyết thực sự chịu không nổi, cô rên rỉ càng lớn.
''Đừng...''
''Hay là anh giúp em chăm sóc nó!'' Chưa đợi cô trả lời, Tống Vũ Dực rút ra khỏi cúc cúc của cô, đâm mạnh vào tiểu huyệt, mỗi lần va chạm đều chạm đến hoa tâm, Mộ Tuyết vì cơn khoái cảm dữ dội mà thét lên, tiếng rên rỉ dâm đãng không thể kìm chế.
Tống Vũ Dực càng lúc càng tăng tốc, tiếng rên rỉ cùng với dịch ấm trong hoa huyệt làm anh càng lúc càng sung sướng, cơ thể Mộ Tuyết là một loại thuốc phiện, mang đến cho anh khoái cảm không ai sánh bằng, hơn nữa muốn ngừng càng không thể ngừng. Đến khi Mộ Tuyết sắp không thể chịu đựng nổi nữa, anh bắn trực tiếp dừng tinh nóng hổi vào trong cô. Mộ Tuyết không còn đủ sức rên la, cô nằm rạp xuống giường ngất đi.
Anh bên cô vào phòng tắm...
Đêm nay, cả hai trần truồng ôm lấy nhau, anh ôm cô vào ngực, cảm giác tiếp xúc da thịt truyền đến lồng ngực một cảm giác khó tả. Cảm giác ấm áp, hạnh phúc, phấn khích, trân trọng không hề mang một chút dục vọng. Cảm giác này với anh diệu kì vô cùng, hai năm qua anh chưa từng hình dung có thể ôm cô hạnh phúc như thế này, anh chắc chắn sẽ giành lại cô, kéo cô về lại bên mình nhưng khi thực sự mang cô trở về, cảm giác lại tuyệt vời như vậy.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy bất ngờ khi thấy mình đang nằm trong vòng tay anh. Mộ Tuyết ngước lên ngắm nhìn khuôn mặt anh, đôi mắt tràn ngập hạnh phúc, đã lâu, lâu lắm rồi cô mới được hạnh phúc như vậy... Mộ Tuyết vươn tay sờ cằm anh, ngũ quan cực kì hoàn hảo, nam tình khiến cô không thể cầm lòng, ngón tay cô lần theo đường nét trên gương mặt anh, cô muốn cảm nhận rõ khuôn mặt anh, khắc thật sâu trong tâm trí hình anh người đàn ông mình yêu.
''Anh biết bản thân rất đẹp trai, em không cần nhìn anh si mê đến chảy nước miếng như vậy. Còn háo sắc sàm sỡ anh!''
Giọng anh trầm thấp vang lên khiến cô giật thót vội vàng rụt tay lại nhưng bị anh bắt được, đặt lại lên má. Mặc dù anh không hề mở mắt nhưng toàn bộ hành động của cô anh đều nắm rõ.
''Thích anh như vậy liền cho em sờ.''
''Anh...anh dậy từ lúc nào? Sao không lên tiếng? Dọa chết em!''
'' Nếu anh lên tiếng em có bày bộ mặt háo sắc của em ra không?''
''Em nào có!''
''Mộ Tuyết, hôn anh nào!''
Anh vẫn không mở mắt chỉ hơi cúi người. Hôm nay anh có vẻ rất lười biếng, có lẽ hôm nay anh sẽ trốn việc ở nhà cùng cô...''Dực, hôm nay anh có đi làm không?''
''Có!''
Mặt cô lập tức đen như than, nhưng Mộ Tuyết vẫn im lặng, cô không muốn anh vì mình mà khó xử.
Anh lại lên tiếng.
''Anh đổi ý rồi, hôm nay anh ở nhà cùng em!''
''Là thật?'' Đôi mắt Mộ Tuyết lấp lánh vui mừng.
''Ừ, mau hôn anh!''
Cô rướn người hôn anh, đầu ngực vô tình trượt một đường dài lên ngực anh.
''Chụt'' cô đặt một như hôn nhẹ nhàng lên môi anh.
''Lần nữa!''
Đầu ngực cô lại cạ vào ngực anh...
Nhưng lần này, đầu ngực cô bắt đầu cứng lên do ma sát, Mộ Tuyết đỏ mặt, cơ thể cả hai không một mảnh vải, vậy mà cô lại cư nhiên như không có việc gì, bây giờ ý thức được thì tiểu để của anh cũng bắt đầu ngóc đầu đầu dậy.
''Anh...''
Tống Vũ Dực ôm cô vào ngực, để cô dựa sát vào mình, cằm anh tựa vào đầu cô. Anh cố ý tách hai chân cô ra, đặt một chân lên hông mình, tiểu đệ cố ý ma sát nhè nhẹ hoa huyệt.
''Dực em còn hơi đau...''
Anh không chịu đựng nổi nữa, mới sáng sớm cư nhiên quyến rủ anh! Em được lắm, anh lập trừng trị em.
''Như thế này sẽ không đau''
Anh cúi xuống mút lấy tiểu huyệt, căn phòng ngập tràn âm thanh bú mút ướt át, anh đưa lưỡi thật sâu vào bên trong. Mộ Tuyết cong người nắm lấy ra giường rên rỉ.
Lần thứ hai cô tỉnh đã gần bốn giờ chiều.
''Dậy rồi?''
''Em ăn đi lát nữa anh cùng em đi dạo!''
''Tên biến thái nhà anh, sáng sớm lại khỏe như vậy?''
Anh mỉm cười hài lòng.
''Em nên ăn nhiều một chút để còn yêu thương anh thật nhiều!''
Cô không quan tâm lời anh, quấn chắn ngồi dậy ăn cháo.
'' Chúng ta sẽ đi đâu?''
''Tùy em.''
''Công viên?''
''Nhàm chán!''
''Nhà sách?''
''Mỗi tháng ít nhất hai quyển em nghĩ anh chưa đọc đủ?''
''Quán cafe?''
''Em có thể ở nhà tự pha.!!''
''Anh tìm người khác đi cùng đi!''
''Anh thích đi cùng em! Đi bộ thôi được không?''
''Chợ đêm? Đi mà! Em rất thích chợ đêm!''
''Trung tâm thương mại?''
Cô xịu mặt.
''Chợ ...chợ mà...''
Anh suy tư một chút. Nơi đó vừa đông người, ồn ào, phức tạp lại có những gã rất không thuận mắt còn ngó bảo bối của anh! Nhưng mà cô lại thích như vậy.
''Được!''
Sau khi ăn xong, Mộ Tuyết đi tắm và thay quần áo. Cô chọn một chiếc đầm trắng đơn giản, Tống Vũ Dực đã chuẩn bị xong, anh cho hai tay vào túi, tựa người vào cửa đợi cô.
''Đi thôi!'' Cô mỉm cười nhìn anh.
''Em nên khoác tay người đàn ông của em!''
Cô hơi buồn cười nhìn anh rồi khoác tay anh, cả người cô tựa vào cánh tay anh. Họ khoác tay nhau, nam thanh nữ tú vô cùng xứng đôi vừa lứa dạo trên đường, họ khoan thai, gương mặt đầy hạnh phúc đi bên nhau hướng về phía chợ.