Bước xuống sân bay, Mộ Tuyết hít thật sâu cảm nhận bầu không khí quen thuộc của thành phố A. Chuỗi quảng bá bộ phim đã đi vào những ngày cuối cùng, công ty quyết định dành cho cô hai ngày nghỉ ngơi sau buổi họp báo ngày mai. Mộ Tuyết có rất nhiều dự định cho kì nghỉ, trước hết sẽ đi gặp Hàn Tần, kể cho anh nghe cuộc sống của cô rồi đi tất cả những nơi cô từng đi qua, từng có kỉ niệm, ăn những món cô thích để sau khi về Nhật Bản không phải nhớ, phải thèm.
Xe công ty quản lí đưa cô đến một địa chỉ quen thuộc theo yêu cầu của cô. Mộ Tuyết yêu cầu họ quay về, hai ngày nữa cô sẽ tự mình lên công ty.
Mộ Tuyết rong ruổi trên con phố, cô đã cố ăn mặc giản dị hết sức, chiếc áo phông rộng, quần bò hơi cũ, thêm cặp kính cận che gần nửa khuôn mặt giúp cô không bị ai chú ý. Tình cờ Có thấy một cửa hàng áo cưới rất sang trọng, đôi mắt cô lập tức dừng lại trên một chiếc váy cưới vô cùng xinh đẹp, phần ngực được đính đá tinh xảo, Mộ Tuyết cảm nhận rằng chiếc váy đó dành riêng cho mình. Một điều gì đó thúc giục, cô rảo bước nhanh vào cửa hàng.
“ Chào tiểu thư xin hỏi tiểu thư muốn chiếc áo cưới như thế nào? “
“...”
“...Tôi có thể thử chiếc áo cưới ở đó được không?”
“Có lẽ cô không thể thử
nó được! “
“ Vì sao? Không phải treo cưới đó được treo để bán hay sao? “
“Chúng tôi được lệnh, chiếc áo cưới này là do chính tổng giám đốc đặt may cho vị hôn thê của mình, nên... “
“...”
“ Thực ra Tổng giám đốc cho phép trưng bày nhưng không một ai được phép làm bẩn nó cũng như, tất cả nhân viên trong cửa hàng phải giữ gìn thật cẩn thận. “
“. ..”
“ Tôi có thể nói chuyện với tổng giám đốc của cô được không? “
“Thưa tiểu thư, chúng tôi cũng không biết tổng tài đang ở đâu... “
“...”
Mộ Tuyết đang suy nghĩ, cô thực sự rất, rất muốn thử nó, giấc mơ cùng anh vào lễ đường hai năm qua chưa bao giờ dừng lại trong trái tim cô. Cô đang tìm cách thuyết phục thì cửa hàng bật mở. Một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Gần đây việc kinh doanh thế nào các cô gái của tôi? “
“ Rất thuận lợi thưa quản lý Mạch! “
Thì ra là quản lý Mạch, Mộ Tuyết thầm nghĩ.
Khoan đã... Quản lí Mạch... Mạch...
Mộ Tuyết xoay người về phía người quản lý, cô giật mình đánh rơi cái túi trên tay. Là Mạch Kha...
Mạch Kha thấy một cô gái xinh đẹp làm rơi túi liền chạy đến nhặt giúp! Nhưng gương mặt kia có chút quen thuộc... Trông rất quen...
Là Mộ Tuyết, người con gái tàn nhẫn đó!!!
Vừa nghĩ đến đây Mạch Kha lập tức xắn tay áo, sẵn giọng.
“Làn gió nào đã đưa Mộ tiểu thư cao quý đến cửa hàng áo cưới nhỏ bé của chúng tôi? “
Mộ Tuyết nắm chặt túi xách, định quay gót bước ra ngoài thì liền bị Mạch Kha chặn ở cửa. “ Chuyện của cô và Anh tôi hôm nay nhất định phải nói rõ ràng nếu không cô không được đi! “
“Anh... “
“Mau nói, cô đến đây có mục đích gì?”
“Cô nhân viên ở bên cạnh không biết vì sao quản lý lại nổi nóng, vừa hoảng sợ lại lo khách hàng bị dọa đến hồn xiêu phách tán, cô liền chen ngang.
“ Quản lý tiểu thư đây muốn thử chiếc áo cưới của Tổng giám đốc.”
Mạch Kha bỗng chốc phì cười, Trái Đất thật chật hẹp, Tống Vũ Dực dành gần 1 năm rưỡi lên ý tưởng và hoàn thành chiếc áo cưới cho con gái trong trái tim anh, dù biết cô có thể sẽ không bao giờ quay về bên anh. Còn cô gái trong tim anh giờ đây lại nhắm ngay chiếc áo đó mà thử.
Mạch Kha xua xua tay.
“Đem đến cho cô ấy thử đi! “
“ Nhưng... “
“ Nhanh! “
Nhân viên trong cửa hàng luống cuống lấy áo xuống cho cô thử. Mộ Tuyết nhất thời không biết nói gì, chỉ biết đứng yên một chỗ, mặc cho nhân viên thúc giục đưa cô vào phòng thay đồ.
Đợi Mộ Tuyết vào phòng thay đồ, Mạch Kha liền gọi điện đi đâu đó!
Mộ Tuyết bước ra, Mạch Kha quay lại, há hốc mồm kinh ngạc, Mộ Tuyết dù không hề make up nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Phần cúp ngực đính đá hoàn hảo, vô cùng lấp lánh, phần eo được sử dụng vải xuyên thấu trông vô cùng gợi cảm, bắt mắt. Bộ váy hoàn toàn vừa khít với cô. Rõ ràng, nó sinh ra để dành cho cô. Mộ Tuyết đến trước gương ngắm thực kĩ, bộ váy này thực sự rất đẹp, cô nghĩ đến, nước mắt chực trào, rõ ràng hai năm qua cô chưa từng quên được anh, chưa từng ngừng khao khát được làm cô dâu của anh. Những sự thật phũ phàng đã bóp chết mọi hi vọng cũng như mơ ước của cô, cô và anh mãi mãi không thể ở cùng một chỗ, không bao giờ có được hạnh phúc. Cô như hóa đá trước gương nước mắt không cầm được, lăn dài trên gò má. Mạch Kha ở một bên, im lặng quan sát từng cử chỉ trên gương mặt cô. Đến khi Mộ Tuyết hoàn hồn, xoay người định trả lại chiếc váy, liền bị Mạch Kha ngăn cản.
“Chiếc áo này Tổng giám đốc của tôi đích thân đặt may cho vị hôn thê của anh ấy. Nên hi vọng sau khi cô mặc thử có thể cho chúng tôi chụp vài bức ảnh, coi như thù lao của chúng tôi khi cho cô thử chiếc váy quý giá này...”
“Tổng tài của anh lẽ nào là Tống Vũ Dực? “
“ Đúng vậy đây là chiếc váy anh ấy dành cho vị hôn thê của mình, lại sợ cô ấy mặc không vừa, trùng hợp cô lại có dáng người tương đương chi bằng cho chúng tôi chụp vài bức để cô ấy có thể suy nghĩ lựa chọn. “
Nghe sao chua xót quá chỉ mới 2 năm thôi anh đã quên cô, lại có cả vị hôn thê. Cũng đúng anh hận cô như vậy, so với tất cả những cô gái trên đời này, có lẽ cô là kẻ xấu xa nhất, cô đã phản bội tình yêu thương của anh. Nhưng anh cũng đã lừa dối cô, xem cô là con cờ. Xem như cả hai bên sòng phẳng,nhưng sao trái tim cô vẫn nhói đau. Mộ Tuyết đồng ý cho họ chụp hình, Mạch Kha vẫn giữ thái độ lạnh lùng chào tạm biệt cô.
Mộ Tuyết về nhà, cô tự hỏi tại sao bản thân lại có thể ngu ngốc muốn thử váy cưới, thậm chí là thử ngay váy cưới anh dành cho vị hôn thê của mình? Cả đêm, cô cứ trở mình không tài nào có thể ngủ được, giấc mơ được tiến vào lễ đường cùng anh cứ đeo bám cô. Trưa hôm sau, quản lý Kim gọi điện dặn dò cô nhanh nhanh chuẩn bị xe công ty sẽ đến đưa cô đi, có một buổi tiệc cần có sự có mặt của cô.
Mộ Tuyết bắt đầu nhăn nhó.
“Không phải anh nói sẽ cho tôi nghỉ hết ngày hôm nay sao? “
“Thực xin lỗi đây là buổi tiệc đột xuất, xem xét người trong công ty chỉ có một mình cô có thể dự buổi tiệc này! “
“Vì sao?”
“Vì buổi tiệc này có thể giúp công ty kiếm hợp đồng, cũng như diễn viên như cô có thể kí hợp đồng phim mới hay quảng cáo chẳng hạn. “
“...”
“Xác định không phải giao dịch? “
“Tất nhiên, tôi đảm bảo! “
“ Được! “
“20 phút nữa gặp lại! “
“OK! “
Cũng như mọi lần, stylist chọn cho cô chiếc đầm vừa khoe khéo cơ thể xinh đẹp cũng vừa trông như thục nữ. Chả trách lần nào cũng có những lão già dán mắt vào cô như hổ đói ba năm. Thực sự muốn móc mắt từng kẻ đem vứt đi. Nhưng...cô vẫn phải đem nụ cười giả tạo đưa cho họ thấy!
Chiếc đầm lần này tương đối táo bạo, đường cắt tinh tế những vô cùng sexy, làn da trắng muốt được tôn lên dưới bộ váy màu đen. Mộ Tuyết thực không nhận ra bản thân, thật không hổ danh stylist tu nghiệp nhiều năm tại Thụy Sĩ.
Mộ Tuyết hoàn thành các bước “hóa trang” đã gần 7 gìơ, quản lí Kim cho xe chạy như bay.
Vừa bước xuống xe, cô liền nở nụ cười thật tươi, nhưng ánh mắt lập tức chạm phải một bóng dáng quen thuộc nhiều năm rồi, bóng dáng người đàn ông cô yêu nhất cũng là người cô hận nhất!
Nhưng Mộ Tuyết giả vờ tránh né. Cô lướt qua anh thật nhanh, sợ bị anh nhìn thấy, sợ trái tim cô lần nữa bị bóp chết.
Nhưng dường như suốt cả buổi tiệc, một ánh mắt nóng rực luôn hướng về phía cô. Bỗng nhiên một gã đầu hói bụng phệ, đặt bàn tay dơ bẩn của hắn lên vai cô vuốt ve. Mộ Tuyết rùng mình lập tức lùi lại, giảm béo ú ấy không tha cho cô hắn dùng cái giọng khàn gớm ghiếc nói.
“Nếu em chiều tôi đêm nay, có thể ngày mai em sẽ được chọn làm diễn viên chính cho “Độc tình“.”
“ Tôi không phải gái gọi! “
“Được, được, chỉ cần em chiều anh, cái gì em cũng có. “
“Mau tránh tôi ra! “
Mộ Tuyết định vùng chạy, hắn liền nắm lấy cổ tay cô. Những người chung quanh chỉ liếc sang rồi vội nhìn nơi khác, không ai lên tiếng gíup cô!!!
“ Giả vờ thanh cao làm gì chứ! Mau chiều tôi đừng để tôi tức giận, lúc đó cô sẽ hối hận! “
“Kẻ hối hận sẽ là ôngggg! “
Hắn ta liền kéo cô lại, dù đã chống cự nhưng vì cô đang mang giày cao gót, nhất thời chưa đứng vững, bị hắn kéo, cô ngã nhào về phía trước, chân bị trật rất đau đớn, chưa kịp hôn đất, một thân hình cường tráng liền đến đỡ cô, mùi hương mộc thoang thoảng quen thuộc ùa về trong kí ức của cô. Là anh? Mộ Tuyết hoảng hốt đẩy anh ra, định đi về phía cửa chính nhưng mắt cá chân đau nhức đến ứa nước mắt, cô không thể đi được, cô lảo đảo nếu không có Tống Vũ Dực đỡ, cô chắc chắn sẽ tiếp đất rất đau!
Tổng Vũ Dực trán nổi gân xanh, tay nắm thành quyền, mắt đỏ ngầu, anh thực sự tức giận đến bộ dạng này??!
“ Giang tiên sinh, có phải vợ ông đã làm gì khiến ông không vui nên mới ra ngoài trêu ghẹo người phụ nữ của tôi? “
Âm thanh của anh rất nhỏ nhưng cực kì sắc lạnh.
Lão béo ú ấy mặt tái mét thất kinh hồn vía.
“ Là... Là Tống phu nhân? Tôi có mắt như mù, xin cô độ lượng bỏ qua! “
Tống Vũ Dực cố gắng điều tiết âm thanh cực nhỏ. Nhưng khiến người nghe phải rùng mình hoảng sợ.
“Mau biến trước khi tôi ra tay!”
Trông nháy mắt, tên dê cụ ấy đã biến mất. Anh liền bế cô lên lầu, mặc cho bao cái nhìn dị nghị.
“Mau bỏ em xuống, họ đang nhìn! “
Anh không nói, chuyển hướng đi về phía sân khấu.
“Thực xin lỗi, người phụ nữ của tôi bị thương, mọi người cứ tiếp tục của vui, tôi cần đưa cô ấy đi nghỉ ngơi.”
Tiếng xì xầm bàn tán liền vang lên, anh mặt lạnh như tiền, bế cô lên lầu. Chỉ có cô nhìn thấy, lửa giận của anh đã lên đỉnh điểm, kì này cô chết chắc rồi! Cũng như hai năm trước, Mộ Tuyết vừa khuất khỏi tầm nhìn của đám người nhiều chuyện kia liền tựa vào lồng ngực anh vuốt ve.
“Dực, đừng giận nữa! “
Anh chỉ hừ không nói lời nào vào trong phòng anh liền xoay người khóa cửa, ném cô xuống giường.
“Mau nói! Vì sao lại đến đây! Lại còn ăn mặc như thế này! Mau TRẢ LỜI!! “
Mộ Tuyết đnag run sợ bỗng hình ảnh chiếc váy cưới lại hiện về... Vị hôn thê của anh...
“Anh lấy quyền gì tra hỏi tôi, chúng ta vốn dĩ không có quan hệ, anh sắp lấy người khác còn ép cung hỏi tôi làm gì?”
Tống Vũ Dực ngớ người, anh sắp cưới sao? Anh chợt nhớ ra việc Mạch Kha nói dối cô để khiến cô đau lòng!
“Việc đó không liên can em, mau trả lời anh! “
“Tôi không nói! Anh mau cút!!! “
“Em rốt cuộc là vì cái gì? Vì ghen? Em còn yêu anh? “
“Mơ tưởng! Anh đem tình cảm của tôi chà đạp, vì sao tôi phải yêu anh? Anh có từng yêu tôi? Trái tim anh chỉ có thù hận, tôi chỉ là con cờ trong kế hoạch của anh. Tình yêu từ rất lâu? Haha nực cười.”
Mộ Tuyết cười nhưng nước mắt giàn giụa. Cô phẫn uất, bi thương, chua chát, đau khổ...
“Anh chưa từng đem tình cảm của em ra để làm trò chơi. “
“Nực cười, nếu không, bây giờ chúng ta đâu có khoảng cách xa đến như vậy? “
“ Đến ngày em nhận được điện thoại của cha em, anh mới biết em là con gái ông ta. Em có thể không tin, nhưng...đó là sự thật. Sau khi em đi một năm, một tuần sau công ty gần như phá sản, toàn bộ bí mật của công ty đều bị lộ, anh một mình xoay sở đến mức... anh đã... “
“Em múôn nghe! “
“Anh đã đi tìm em khắp nơi, mọi thứ dường như vô vọng. Anh đã sợ không thể tìm thấy em mãi mãi, công ty lại sắp phá sản, mọi thứ cứ như giết chết niềm tin nơi anh. Nhưng rồi Mạch Kah gíup đỡ anh lần nữa, anh đã quyết định từ bỏ em, nhưng em lại quay về. “
“ Nghiã là em về khôgn đúng lúc? “
“Anh sợ, nếu mất em lần nữa, anh sẽ không thể chịu đựng nổi mà lật tung cả nước Nhật! “
“Anh biết em ở Nhật? “
“Từ 6 tháng trước”
“...”
“ Anh muốn em tự nguyện về! “
“Có phải anh thấy thật quá dễ dàng để chúng ta bên nhau trở lại? “
“Không!... “
“Thật ra, bao nhiêu năm nay em vẫn canh cánh trong lòng vì sao năm đó anh và em chia xa dễ dàng như vậy. Bây giờ, em đã có câu trả lời. Nhìn thấy, biết anh có vị hôn thê, em liền đau lòng ,hận không thể rút xương anh, nhưng em có tư cách gì... “
Tống Vũ Dực thở dài, bỗng đôi mắt lóe lên tia sáng.
“ Vì chưa hiểu nhau rõ nên chúng ta mới chia tay dễ dàng như vậy. Hay là... Chúng ta làm một vài hoạt động trên giường để hiểu nhau hơn?”
“Anh... “
Chia nói hết câu, chiếc váy của Mộ Tuyết lập tức bị xé nát, cái miệng ham ăn của ai đó liền ngậm lấy nơi nhạy cảm trên ngực cô, khiến Mộ Tuyết cong người rên khẽ.
“Thả lỏng tiểu bảo bối, đêm còn rất dài, em xem anh làm sao trị tội em! “
Truyện sẽ ra hơi lâu do mình thực sự rất bận, hứa hẹn mỗi tháng sẽ ra ít nhất 1 chap ^^