Mười ngày trôi qua Tống Vũ Dực vẫn chưa tỉnh lại. Mộ Tuyết và Mạch Kha lo lắng không ngừng, Mộ Tuyết không rời bệnh viện nửa bước, cô xin chuyển hẳn một cái giường để bên cạnh anh để tiện chăm sóc nhưng anh vẫn chưa tỉnh đã đẩy sự lo lắng của mọi người lên đến tận cùng. Không phải bác sĩ nói sau khi hết thuốc mê sẽ tỉnh sao? Sao anh ấy vẫn bất động??
Chiều nay khoảng bảy giờ tối Mạch Kha lại vào thăm bệnh, anh mang theo rất nhiều thức ăn dinh dưỡng muốn Mộ Tuyết chăm sóc bản thân, cô cũng đang mang thai, Tiểu Tình của anh rất hiểu chuyện thường xuyên nấu thức ăn gửi đến cho Mộ Tuyết, cách một hai hôm lại chạy đến thăm bệnh. Sau khi Tống Vũ Dực tỉnh lại, anh sẽ giải quyết nốt bang phái khốn kiếp kia, hiện tại tốt nhất chờ Tống Vũ Dực tỉnh lại, việc trong công ty thực sự nhiều đến dọa người, một ngày thư ký Hạo đưa anh gần hai mươi công văn, điều hành toàn bộ công ty trên dưới gần một nghìn nhân viên, thực sự phải khen Hoa thị lớn mạnh hay khen Tống Vũ Dực tinh thần thép chịu đựng áp lực lâu như vậy.
''Mạch Kha, em có điều tò mò từ lâu, không biết có phải phép không?''
''Em nói đi!''
''Thực ra...hai năm trước em rời khỏi cũng không rõ tình huống, anh có thể nói cho em biết được không?''
''Thực ra người tìm ra thông tin ba em chính là người đàn ông xấu xa đó là anh. Năm đó, ba em dụ dỗ, à không là cưỡng ép mẹ Tống Vũ Dực rời khỏi ba của anh ấy, hắn ta đã ép buộc bà giao tài liệu của công ty bác Tống, nếu không sẽ đem hình ảnh khỏa thân lúc hai người họ yêu nhau của bà giao đăng lên khắp nơi khiến công ty ba anh ấy thất thoát một khoảng tiền lớn, sau khi công ty sụp đổ, ba anh ấy vì để bươn chải vất vả, làm rất nhiều công việc khác nhau, anh Dực nhìn thấy ba mình như vậy trong lòng vô cùng căm hận ba em.''
Day day trán, anh nói tiếp ''Anh xin lỗi nhưng ba em thực sự rất đê hèn, ông ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, ông ta đi đến bước này thực sự là quả báo, ông ta bắt mẹ anh Dực làm nô lệ, đem bà ấy trao đổi với đối tác để lấy các hợp đồng, bà ấy sống không bằng chết không thể chết cũng không thể sống, cuối cùng mẹ của anh ấy viết một bức thư gửi cho anh Dực nói rõ tất cả rồi tự tử. Anh xin lỗi nhưng ông ấy đã bị tống vào tù và sẽ không bao giờ trở ra được.''
Trái tim Mộ Tuyết đau như cắt, cho cô lại khiến người cô yêu nhất đau đớn như thế này, làm ra những chuyện xấu xa như vậy với một người phụ nữ, đánh đập, bạo hành mẹ cô rồi bỏ đi. Ông ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, một kẻ xấu xa như vậy sao lại là cha cô?
''Mạch Kha, lần trước ông ta có nói em đưa tài liệu gì đó của Tống Vũ Dực cho ông ta, em vì hận anh ấy nên đã đưa. Sau đó anh ấy có sao không?''
''Thực ra khi em lấy tài liệu Tống Vũ Dực đã biết nên đã sớm có chuẩn bị, công ty lao đao một thời gian vì tài liệu em đưa là thông tin mất cùng kế hoạch phát triển Hoa thị.''
Anh dừng một chút ''Anh ấy đã sớm cho tất cả các phòng ban chuẩn bị tốt kế hoạch mới. Anh ấy đã dùng tiền giải quyết một số vấn đề về mặt pháp lý. Ba của em nghe lời một băng phái vốn có hiềm khích làm ăn với anh Dực, nhưng cuối cùng cũng đã giải quyết em yên tâm. Nhưng mà thời gian đó anh Dực từng nhập viện do xuất huyết bao tử rất nặng, lúc đó công việc bận đến nỗi anh ấy phải giải quyết công việc trên giường bệnh, một tay phê duyệt văn kiện một tay ôm vết mổ ở bụng thực sự rất đáng thương.''Mộ Tuyết không nói lời nào, cảm giác chua xót trào lên từ lồng ngực, nếu cô không rời bỏ anh, nếu cô ở lại chăm sóc anh, chờ đợi anh hết hận cô, bây giờ họ chắc chắn có kết cục khác không đau đớn như bây giờ. Mộ Tuyết nức nở.
''Tiểu Tuyết, em không từng tự trách. Anh Dực vẫn yêu em như vậy, em cũng đã trở về bên anh ấy, hai người bây giờ cũng đã có con. Hãy bỏ qua cho nhau và sống thật tốt. Anh ấy rất cần em!''
''Mạch Kha, anh không ghét em sao?''
''Ghét, khi em rời đi anh rất ghét em, ghét hơn là tên Tống Vũ Dực kia có phải thần kinh mù quáng, anh ấy vùi đầu vào công việc chưa bao giờ rời khỏi công ty trước mười giờ tối, rồi lại lái xe đến quán bar thường xuyên uống say bí tỉ, sáng ra lại dùng thuốc chống đỡ đi làm, hôm nào anh ấy không say sẽ cùng ai đó đánh nhau, không ngừng gây sự với các băng phái, cũng có khi luyện boxing một mình cả đêm.''
''Anh ấy vì sao lại phải như vậy?''
''Anh từng đấm anh ấy một cái, không ngừng khuyên ngăn, thậm chí không ngừng tạt nước và mắng chửi, anh đến văn phòng anh ấy, đã nói vì sao Tiểu Tình cũng bỏ rơi anh nhưng anh lại không như anh ấy hành hạ chính mình. Anh ấy nói: ''Kha, cậu biết không, nếu một ngày Tiểu Tình cô ấy không những từ chối cậu, cô ấy còn đem toàn bộ sự nghiệp của cậu hủy hoại hơn nữa cô ấy còn hận cậu, cậu thì không có cách nào tha thứ cho con gái của kẻ xấu xa giết chết hạnh phúc của gia đình cậu, giết chết tuổi thơ yên ấm, lấy đi tất cả của cậu nhưng cậu lại yêu cô ấy. Khi yêu một người phụ nữ sâu sắc, cậu phải giằng xé giữa yêu và hận, giữa hạnh phúc và đau khổ, làm sao có thể toàn tâm toàn ý đối đãi cô ấy. Tôi đã tống tên khốn đó vào tù, cô ấy sẽ vui vẻ bên cạnh tôi trong khi tôi là người đưa cha cô ấy vào tù? Tôi yêu cô ấy từ rất rất lâu rồi, cô ấy hiền lành như vậy, lại ngây thơ, chắc chắn sẽ bị tôi làm tổn thương rất nhiều! Vả lại ở lại bên cạnh tôi cũng không được, tôi nghe nói toàn bộ thông tin của cô ấy đã bị điều tra được, ở lại bên tôi nhất định chỉ có cô ấy gặp nguy hiểm. Đúng, ân oán đời trước vì sao chúng tôi phải gánh chịu...nhưng chúng tôi phải làm sao đây, chúng tôi căn bản không thể thoát khỏi chữ hận. Nếu là cha mẹ của cậu, nếu là Tiểu Tình cậu có thể bình tĩnh không đau khổ sao? Họ không phải là người phụ nữ làm ấm giường cho chúng ta, cô quan trọng như thế nào trong lòng tôi cũng chính là Tiểu Tình trong lòng cậu. Tôi phải đẩy cô ấy thật xa để không phải chịu những tổn thương này, nhưng không nỡ buông tay, tôi rất muốn nhìn thấy cô ấy, muốn tìm cô ấy nhưng sợ cô ấy lần nữa tổn thương...'' thật ra... những lời này thật sự rất bi thương nhưng vì nó quá dài nên anh đã lấy máy ghi âm trong phòng anh ấy về nghe về học thuộc.''
''Phì'' Mộ Tuyết bị anh chọc cười. Cô xấu xa như vậy anh lại còn tha thứ cho cô...
''Vì sao anh lại tha thứ cho em?''
''Vì...''
''...a''
Tiếng thì thào yếu ớt cắt ngang lời Mạch Kha. Hai người không tin vào tai mình, sững sờ đến mức bất động gần 30 giây, vẫn là Mạch Kha phản ứng nhanh nhạy.
''Anh Dực, tốt quá, anh tỉnh rồi, thực sự quá tốt, quá tốt, thật sự ...''
Mạch Kha cho dù bình tĩnh đến mấy cũng không thoát khỏi loại tình huống vui mừng đến nói năng lộn xộn này. Anh thực sự rất mừng, người anh em của mình như vậy, từ khi sinh ra đến bây giờ, lần đầu anh cảm nhận được sợi chỉ mỏng manh giữa sự sống và cái chết.Mộ Tuyết rơi nước mắt, lần đầu tiên kể từ sau khi Tống Vũ Dực bị bắn cô rơi nước mắt.
''Em làm sao vậy? Không phải nên vui mừng sao, chả phải em rất mạnh mẽ sao, đến khi anh ấy vào phòng cấp cứu em vẫn không khóc kia mà.''
Mạch Kha lên tiếng dỗ dành cô, tay vỗ nhẹ lưng Mộ Tuyết, dù sao cũng nên nghĩ cho bảo bảo trong bụng, đang mang thai không nên quá kích động.
''Buông!''
Lời nói phát ra tuy yếu ớt nhưng rất có uy lực. Anh nhăn mày, vết thương thực sự rất rất đau, nói một tiếng cũng đau như vậy.
Mạch Kha vội vội vàng vàng đi tìm bác sĩ. Tuyệt vời anh ấy đã tỉnh!
***
Gần 10 tuần tiếp theo, Tống Vũ Dực đều được chăm sóc đặc biệt bởi đội ngũ y tế. Ban đầu vì quá đau đớn anh đều ngoan ngoãn nằm yên trên giường chờ cô trở về, nghe cô đọc báo, đọc sách, đút thức ăn. Mặc dù bị thương ở lồng ngực nhưng gần đây sau khi vết thương dần hồi phục anh bắt đầu ăn được nhiều hơn, cháo nấu dần được cho thêm thịt rau củ, lần nào anh đều làm nũng bắt cô đút cho anh nếu không sẽ như trẻ nhỏ hờn dỗi, nhất định không chịu ăn.
Mộ Tuyết do còn nhiều lịch trình quay phim, quảng cáo nên rất bận rộn, chỉ có thể trở về sau 8 giờ tối. Lúc này anh đã ăn tối, cô giúp anh lau người, thay quần áo rồi vội vã về nhà tắn rửa, lấy quần áo, vì ăn uống thất thường, lại phải thường xuyên chăm sóc cho anh, lịch trình dày đặc khiến Mộ Tuyết rất mệt mỏi nhưng cô cắn răng chịu đựng không than vãn nửa lời.
Tống Vũ Dực tất nhiên nhìn thấy cô vất vả nhưng hiện tại anh nên tịnh dưỡng để mau chóng khỏe hẳn. Anh thường xuyên cho người đem thức ăn đến nơi cô làm việc, gọi điện nhắc nhở cô ăn uống đầy đủ. Tống Vũ Dực rất muốn thuê người giúp anh để cô đỡ vất vả nhưng nghĩ đến người chăm sóc đụng chạm cơ thể anh có thể khiến Mộ Tuyết không vui nên gần đây anh không còn làm nũng với cô như trước. Nhưng bóng lưng bận rộn của cô, trái tim anh có chút xót xa nhưng ấm áp đến vô cùng.
Sau khi anh tỉnh Mạch Kha vẫn vào thăm bệnh nhưng tần suất thừa hơn do rất nhiều công việc vẫn chưa được hoàn thành. Tống Vũ Dực ngoại trừ lúc ăn uống hay lúc cô lau người cho anh, thời gian còn lại anh thường chú tâm vào giải quyết công việc, anh có thể tự đi lại, ăn uống nhưng vẫn không ngăn cản Mộ Tuyết chăm sóc mình, anh thích cảm giác cả hai động chạm cơ thể, thật sự rất kích thích.
Hôm nay là đúng 3 tháng kể từ khi anh tỉnh lại, Tống Vũ Dực đã định sớm rời khỏi đây nhưng Mộ Tuyết bắt anh ở lại theo dõi vì vết thương vẫn chưa lành hẳn, chỗ xương bị đạn bắn vẫn còn đau đớn, cô còn rơi nước mắt khiến tim anh co rút, giơ súng đầu hàng. Gần 3 tháng nay anh chưa được thân mật với cô, phía dưới đã nhung nhớ cơ thể cô rất nhiều. Anh thực sự rất muốn chôn vùi trong nơi tuyệt vời ấy lần nữa! Hôm nay lồng ngực anh đã không còn quá đau đớn, hơn nữa anh không thể nhịn thêm rồi!
Tống Vũ Dực gọi điện cho quản lý Hạ và xin nghỉ vào ngày mai, anh ta nói chiều mai Mộ Tuyết có một buổi casting phim mới, hi vọng anh sẽ cho cô ấy đi vì đây là một bộ phim chắc chắn sẽ tạo nên một cú hit gì đó, cụ thể chỉ cần cô xuất hiện trước 2 giờ chiều vì cô sẽ trở về trong vòng hai giờ tiếp theo. Tuyệt! Đêm nay anh sẽ đem cô nuốt sạch vào bụng thực sự không thể nhịn được nữa!!!
Hôm nay Mộ Tuyết trở về sớm hơn mọi hôm, sau khi cô giúp anh tắm rửa, trong lúc chờ anh ăn hết trái cây cô cũng đi tắm. Vừa định mặc quần áo, tiếng gõ cửa vang lên.
''Ai đó?''
''Là anh!''
''Sao thế?''
''Em mặc quần áo chưa?''
''Chưa, sao thế anh? Có việc gì à?''
''Không mặc được không em?'' Anh bỗng ra giọng nài nỉ. Mộ Tuyết phì cười.
''Đừng đùa nữa! Em mặc xong ra ngay!''
''Anh không đùa, ra đây!''
''Anh bị cái quái gì vậy?''
''Mau!! Nếu không anh phá cửa!''
Mộ Tuyết linh cảm biết có chuyện không may sắp xảy ra với mình, chưa kịp trả lời, Tống Vũ Dực đạp phăng cửa, may anh còn đủ lí trí giữ tay nắm cửa kịp thời, nếu không nhất định cánh cửa sẽ làm cô bị thương, anh nhấc bổng Mộ Tuyết lên, bế vào giường, anh đưa tay khóa cửa. Nhìn cô gái trần truồng trên giường đang đưa tay che đi cơ thể, làn da trắng mịn cùng gương mặt xinh đẹp khiến nơi nào đó của Tống Vũ Dực căng trướng như sắp nổ tung. Anh cúi xuống gặm một bên căng tròn của cô, tay còn lại vân vê đỉnh nhọn bên còn lại. Mộ Tuyết cố đẩy anh ra, không ngừng nức nở.
''Không, không được...vết thương...vết thương chưa lành, thả em ra!''
Tống Vũ Dực không nghe liền lần xuống, cảm nhận từng đường nét trên cơ thể người anh yêu, anh sờ bụng cô.
''Gần đây em béo lên à? Anh thấy em ngủ rất nhiều, ăn uống lại khó khăn, thậm chí không thèm ăn. Sao vẫn béo lên được nhỉ?''
Gần đây cô thực sự rất lạ, anh rất lo lắng nhưng cô vài hôm nay lại không còn mệt mỏi nên anh mới định ''lâm trận''. Không sao béo một chút càng đáng yêu!
Cô mỉm cười ''Hôm nay thực sự không được, anh phải đợi hai tuần nữa!''
Tống Vũ Dực nhíu mày ''Tại sao?''
''Vì bảo bảo của em đang ở trong này. Hai tuần nữa bảo bảo mới ổn định.''
Mặt Tống Vũ Dực tối sầm. Cô bật dậy, nhìn anh vẻ mặt cầu xin.
''Em biết anh không thích bảo bảo, yên tâm, sau khi sinh nó ra em và con sẽ dọn đi, em không lấy bảo bảo của em làm khó anh!''
''Em muốn làm gì với đứa trẻ? Nuôi nó sao?''
''Em nhất định lo được cho bảo bảo!''
''Nhưng anh không đồng ý!''
''Nhưng anh không muốn có bảo bối, anh yên tâm, em nhất định không làm phiền anh, xin anh đừng bắt em bỏ nó, em rất thương nó em xin anh, em sẽ rời đi nhất định không làm phiền anh, em xin anh!''
================================
Alo, rất lâu không gặp rồi phải không vì Wattpad mình có vấn đề không đăng nhập được.
Bạn nào muốn biết vì sao chị Tuyết sợ anh Dực bắt chị bỏ đứa trẻ thì đọc lại chap 13 ''Tạm biệt'' sẽ hiểu =)))))))))))) love you!!!!