“Chúng ta đang đứng ở chỗ này, từ đây có thể quan sát toàn bộ sa mạc, mọi sự di chuyển bằng động cơ chúng ta đều có thể thấy được Thịnh Thiên Vĩ cầm chiếc bút đỏ khoanh một vòng trên tấm bản đồ.
“Đây là vị trí giếng khoan nơi Trương Tú Anh
tới. Tôi mất liên lạc với cô ấy cách gần liên lạc gần nhất hơn hai giờ?” Thịnh Thiên Vĩ lại tiếp tục đánh dấu X đỏ vào vị trí của giếng khoan sau đó anh. khoanh một vòng tròn rộng hơn ngoài dấu X.
“Chỗ này là nơi tôi tìm thấy chiếc đèn pin vẫn còn bật sáng của cô ấy, cả vết máu nữa, sau đó Cơn bão ập tới. Giờ đây mọi dấu vết đều sẽ càng khó khăn.”
Thịnh Thiên Vĩ dừng lại, để thời gian cho Kỳ Phương Nhan suy nghĩ.
“Như vậy có thể khẳng định chắc chắn, Trương Tú ANh bị người ta bắt đi rất bất ngờ, có thể là đánh lén khiến cô ấy bị ngất đi, sau đó bị đưa đi.Vì theo tôi biết Trương Tú Anh không những biết võ mà thân thủ còn khá nhanh nhẹn, với cô ấy việc đối phó tay đôi với hai người đàn ông bình thường là chuyện dễ như trở bàn tay” Kỳ Phương Nhan đưa tay xoa cằm phân tích.
“Ngay khi phát hiện ra việc Trương Tú Anh mất tích chúng tôi đã quan sát toàn bộ động tĩnh xung quanh thị trấn. Có thể khẳng định bọn bắt cóc Trương Tú Anh nếu đi bằng ô tô hoặc bất kỳ loại phương tiện nào đều chưa ra khỏi đây. Trừ trường hợp đi bộ kiểu bò trườn ngụy trang. Nhưng với việc mang theo một người thì điều này rất khó có thể xảy ra. Trừ khi bọn chúng bỏ TRương Tú Anh ở lại. Nhưng nơi có giao thông gần nhất cũng cách đây mấy chục ki lô mét. Chúng đi bộ là điều không thể”
Lisa cung cấp thêm một SỐ manh mối và suy luận của mình.
“Nói như vậy có thể xảy ra hai khả năng. Một là bọn chúng vẫn còn ẩn nấp đâu đó trong thị trấn này nhưng bị kẹt đầu đó vì cơn bão cát mà chúng ta vẫn chưa tìm ra, hai là bọn chúng đã chuồn khỏi đây.” Kỳ Phương Nhan vừa nhìn chăm chăm vào tấm bản đồ vừa nói.
“Người của chúng ta hầu như đã lục tung mọi ngóc ngách của thị trấn này lên vẫn không thấy bất kỳ dấu vết nào của họ. Nếu họ đã rời khỏi thị trấn thì rời bằng cách nào mà chúng ta không phát hiện ra? Tôi thiên về giả thiết thứ nhất.” Lisa đăm chiều.
Suốt cả quá trình KỲ Phương Nhan và Lisa trao đổi, Thịnh Thiên Vĩ chỉ trầm ngâm, con người đen thẫm của anh nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ trước mặt.
“Cô ấy có đeo một chiếc đồng hồ định vị có kết nối vệ tinh. Cậu hãy cử người dò sóng của chiếc đồng hồ đó, đó là hi vọng lớn nhất chúng ta có thể nghĩ tới trong việc tìm thấy cô ấy” Thịnh Thiên Vĩ phân phó cho Kỳ PHương Nhan.
“Lisa, người của chúng ta ở khách sạn có tin báo gì không?” Thịnh thiênVĩ nhìn Lisa.
Lisa tường thuật lại cho Thịnh Thiên Vĩ và Kỳ Phương Nhan những gì đã diễn ra từ khi đoàn xe rời khỏi đây theo những tin báo của Nguyễn Anh.
Sau khi nghe xong đôi mày của cả Thịnh Thiên Vĩ và Kỳ PHương Nhan càng nhíu chặt, cả hai đưa mắt nhìn nhau nét mặt trở nên nghiêm trọng.
“Bắt tay vào tìm kiếm tín hiệu ngay cho tôi.” Thịnh Thiên Vĩ cùng Kỳ PHương Nhan đi về phía các thiết bị.
Lisa đứng nguyên tại chỗ nhìn hai người đàn ông bước đi vội vã cô vẫn chưa hiểu những thông tin cô vừa cung cấp đối với cô không có mấy giá trị cho việc tìm kiếm Trương Tú Anh trừ việc có thể có đôi phần khẳng định thêm về việc Trương Tú Linh là kẻ đáng nghi nhất đứng sau tất cả chuyện này.Vậy cả Thịnh Thiên Vĩ và Kỳ PHương Nhan thấy gì từ những tin tức cô mang lại? Lisa Vội vàng đuổi theo hai người đàn ông đang phăng phăng tiến về phía trước kia.
Lisa quen biết Thịnh Thiên Vĩ bao nhiêu năm thì cũng quen biết Kỳ PHương Nhan gần như bằng ấy năm cô quá hiểu sự ăn ý giữa hai người bọn họ. Giữa Thịnh Thiên Vĩ và Kỳ PHương Nhan ngay cả khi vui chơi hay làm việc đều có thể chỉ cần nhìn ánh mắt đối phương là có thể hiểu được, chính vì thế có thời gian các cô còn đùa rằng hai người họ là trời sinh một cặp, tâm lý tưởng thông khiến Kỳ PHương Nhan ra sức chứng tỏ mình hoàn toàn là trai thẳng.