Tự tôi sẽ về khách sạn” Trương Tú Linh quyết định cài Linh Nga ở lại, cô ta sẽ dặn Linh Nga quan sát và báo lại tình hình cho cô ta. Đối với Linh Nga mà nói, Trương Tú Linh đang nắm điểm yếu trí mạng của cô vì thế Linh Nga sẽ không dám trái lời.
“Giám đốc Trường đang bị thương, cần người chăm sóc, cô cứ để Linh Nga theo cô về để tiện có người chăm sóc, việc ở đây đã đủ người lo rồi.” Lisa từ chối ngay lập tức.
Trương Tú Linh cũng không thể cứ khăng khăng mãi, đành phải đồng ý với Lisa.
“Vậy được, tôi đã chuẩn bị một chút” Trương Tú Linh khập khiễng bước ra phía ngôi nhà hoang gần đó, giả bộ đi vệ sinh.
Tới một góc khuất, Trương Tú Linh nhìn bốn phía, sau khi chắc chắn không có ai ở gần cô ta bấm số điện thoại của Chu Tài. Đầu dây bên kia truyền tới giọng cáu kỉnh của Chu Tài.
“Mẹ kiếp cái xứ quái quỷ gì làm bỏng hết người ông. Tiểu thư à, cô phải thêm tiền chữa trị vết thương cho tôi đó.” Nói đoạn phía Chu Tài phát ra tiếng loạt xoạt, hắn đang chui ra khỏi tấm bạt đầy cát. Cả người hắn đỏ như con tôm luộc vì nóng.
“Mọi việc thế nào? cô ta đâu? Tốt nhất là chết không thấy xác.” Giọng Trương Tú Linh lạnh lùng.
“Trương Tiểu thư yên tâm, cơn bão đã giúp chúng ta, cô ta hiện tại đã chìm nghỉm dưới ba tấc cát rồi. Chỉ có phép màu mới tìm được xác cô ta.”
“Đã kiểm tra kỹ chưa? Phía bên này đã phát hiện ra sự mất tích của cô ta, bắt đầu cử người đi tìm rồi. Tốt nhất là các anh nên cẩn thận” Trương Tú Linh nói ngắn gọn.
“Chúng tôi không có cách gì đi ra khỏi sa mạc bằng xe được, như thế sẽ bị phát hiện ngay. Cô hãy nghĩ cách đưa chúng tôi ra khỏi đây. Nếu chúng tôi mà bị họ tóm được, không cần nói chắc Trường tiểu thư cũng biết rõ hậu quả.” Chu Tài không ngại ngần dọa ngược lại Trương Tú Linh.
Trương Tú Anh tức giận nắm chặt điện thoại, đúng là một lũ ăn hại. Nhưng đúng là nếu để bọn chúng lọt vào tay người của Thịnh Thiên Vĩ cô không chắc được chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Suy nghĩ thiệt hơn xong Trương Tú Linh nói với Chu Tài.
“Ba mươi phút nữa đoàn xe chúng tôi sẽ trở về khách sạn. Lát nữa tôi sẽ đi chiếc xe cuối cùng. Các anh có ba mươi phút để ra tới cổng thị trấn nấp kỹ ở đó. Ám hiệu là tôi nháy đèn xe ba lần, các anh nhanh chóng chui vào cốp xe. Nhớ rõ muốn lấy tiền thì tốt nhất là đừng để bị phát hiện
Nói xong Trương Tú Linh cúp máy.Anh mắt tăm tối nhìn vào khoảng không trước mặt. Đã tới nước này cô ta cũng không còn đường lùi nữa. Đâm lao thì đành phải theo lao thôi.
Đoàn người nhanh chóng kéo nhau lên xe trở về khách sạn. Sau Cơn bão khủng khiếp vừa qua việc họ mong muốn nhất bây giờ là được tắm rửa thay quần áo, ăn một bữa ăn thật ngon rồi nằm trên chiếc giường êm ái ngủ một giấc cho tới sáng.
Trương Tú Anh lấy cớ bị đau bụng nên bắt Linh Nga lái xe một mình mình ngồi một xe cùng Linh Nga. Cô ta nói vì bị đau bụng nên xe cô ta sẽ đi sau cùng để tiện dừng lại.Vì lý do tế nhị nên mọi người trong đoàn cũng không có ai phản đối hay nghi ngờ gì.
Mặt trời đã lặn, phía đường chân trời chỉ còn sót lại những tia sáng yếu ớt. Cả sa mạc chìm trong một màu vàng nhàn nhạt. Khó khăn lắm đoàn xe mới đi được đúng đường. Tới cửa ngõ của thị trấn Trương Tú Linh bất ngờ ra lệnh cho Linh Nga dừng xe..
“Cô tấp xe vào sát căn nhà trước mặt, tôi cần xuống xe ngay lập tức” Trương Tú Linh ra lệnh.
Vốn tưởng Trương Tú Linh đau bụng, gấp quá nên Linh Nga vội vàng đánh tay lái, nhanh chóng tấp xe vào lề đường. Chiếc xe đi trước thấy vậy, tài xế dừng lại, hạ kính nói với ra.