Cho tới khi anh gặp Trương Tú Anh, ở cô có sức hút kỳ lạ khiến anh động tâm, mỗi lần bên cạnh cô lý trí anh bị cuốn bay sạch, anh chỉ muốn chạm vào cô, gần gũi cô, chính vì thế việc phát sinh quan hệ với Trương Tú Anh diễn ra hết sức tự nhiên nhưng nó cũng khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
Khi đó anh đã lờ mờ cảm thấy quen thuộc với cơ thể cô, nhưng anh cho rằng cuối cùng anh đã tìm được người con gái thích hợp với anh.
Khiến anh rung động cả tâm hồn và thể xác, chỉ là anh không ngờ người con gái ấy chính là người sáu năm trước đã bị anh cướp đi sự trinh trắng, làm cho cuộc sống tươi đẹp của cô bỗng chốc trở thành địa ngục.
Sáu năm, từ một cô tiểu thư danh giá trở thành một người mẹ đơn thân một mình nuôi con nơi đất khách quê người với bao nhiêu khó khăn đau khổ.
Sáu năm cô chịu biết bao tủi nhục, ấm ức mà người gây ra tất cả những đau khổ đó cho cô không phải là ai khác, chính là anh.
“chúng tôi đã tới nơi ẩn nấp, mọi việc đã xong cô chuyển nốt tiền cho chúng tôi theo số tài khoản xxxx..”
Trương Tú Linh đang ngủ thì tiếng chuông báo tin nhắn tới. Cô ta nhìn dòng tin nhắn, trong lòng khẽ chửi thầm. Một lũ tham lam chưa gì đã đòi tiền. Cô ta vừa tức giận vừa bực bội, bấm gọi lại Số điện thoại trên màn hình.
“Các anh làm gì mà như ăn cướp thế, mọi việc còn chưa xong, về Ninh Thành tôi sẽ chuyển nốt tiền cho các anh” Không đợi đối phương trả lời Trương Tú Linh đã xả ra một tràng.
“Trường tiểu thư, việc cô thuê chúng tôi đã làm xong, người cũng đã chết.Vì việc của cô mà bây giờ chúng tôi đang phải chạy trốn như những con chuột. Biết điều thì chuyển tiền nhanh đi!”
Chu Tài cũng không phải dạng vừa, lần hành động này đối với hắn mà nói trong lòng không khỏi có những cái bất an. Nhìn con mồi ngon lành xinh đẹp ngay trước mắt chưa kịp sơ múi gì thì đã bị đá cho một phát rồi còn suýt bị vùi chết trong cat nữa. Nếu không vì số tiền mười triệu kia thì hắn còn lâu mới nuốt trôi cục tức này.
“Ngày mai, về Ninh Thành tôi sẽ chuyển nốt tiền cho anh. Nhớ lặn cho kỹ, đừng để tôi gặp lại anh” Trương Tú Linh cũng không phải dạng vừa.
“Gặp lại hay không còn tùy vào thái độ của cô. Muốn không gặp lại bọn này thì tốt nhất tiền nong nên sòng phẳng, cô có nhiều thứ để mất hơn số tiền cô trả cho bọn này nhiều lần. Hãy nhớ kỹ lấy. Tất nhiên nếu chuyển tiền nhanh nhẹn, đúng hạn thì Trường tiểu thư yên tâm, nhận tiền xong chúng tôi sẽ biến mất, coi như chúng ta chưa hề quen biết.” Chu Tài nhếch mép.
Rụp! Trương Tú Linh tắt máy vứt chiếc điện thoại vào góc giường. Đúng là không đùa được với bọn lưu manh này. Chưa nhìn thấy xác của TRương Tú Anh cô ta thực sự chưa yên tâm chút nào.
Cả người cô ta run lên, có chút sợ hãi bất an, việc này tốt nhất là không nên để có bất kỳ sơ xuất nào, nếu không chắc chắn cô ta không sống yên ổn được.
Cả tên Chu Tài này nữa, sự tồn tại của hắn giống như một quả bom nổ chậm sẽ gây nguy hiểm tới cô ta bất kỳ lúc nào. Trương Tú Linh trầm ngâm có lẽ cũng sẽ có lúc phải giải quyết tên này.
Vật vã một lúc phía chân trời đã hứng sáng, một ngày mới lại bắt đầu. Trương Tú Linh gọi điện thoại cho Linh Nga, ra lệnh cho Linh Nga nói với mọi người rằng cô ta bị ốm cần ở trong phòng nghỉ ngơi ngày hôm nay.
Trương Tú Linh vén tấm rèm cửa sổ phòng khách sạn, nhìn ra sa mạc mênh mông ngoài kia, ánh sáng hồng rực phía chân trời, một vài đám mây nhởn nhơ phía chân trời cũng được ánh nắng nhuộm lên một màu hồng nhạt như những cuộn bông gòn.Vừa có chút ánh sáng mặt trời mọi hơi lạnh đã bay biến sạch, không khí bắt đầu nóng dần lên.
Thời tiết chết tiệt này chỉ có điện mới tiếp tục ra cái sa mạc chết tiệt kia để tự hành xác.
Càng nghĩ như vậy cô ta càng hài lòng với việc mình giả vờ ốm. Chiều nay thôi cô ta sẽ rời khỏi nơi này về với cuộc sống phồn hoa nơi cô ta thuộc về.