Tiếng nói của đoàn người đã rõ ràng. Bọn. chúng nấp sau bức tường thấp nhìn xuống dưới. Cả đoàn người ước chừng có tới hơn hai mươi người. Mục tiêu của chúng, Trương Tú Anh đang đứng giữa năm người đàn ông, và một cô gái tóc vàng rất xinh đẹp. Gã đàn ông cao lớn mặc đồ giống Trương Tú Anh luôn kè kè cạnh cô.
Sau khi đánh giá tình hình, Chu Tài gửi cho Trương Tú Linh một tin nhắn.
“Quá đông người, đặc biệt gã cao lớn đẹp trai luôn theo sát mục tiêu. Chưa biết hành động thế nào?”
“Nằm im, chờ thời, khi nào tôi nói được thì ra tay” Trương Tú Linh nhắn lại rất nhanh.
“Được!” Chu Tài cũng trả lời cô ta, ra hiệu cho hai tên đàn em chú ý quan sát mọi động tĩnh.
Trời đã vào trưa, phía xa chiếc xe zep của khách sạn mang bữa trưa đã tới cuốn theo cả đám bụi cát mù mịt theo đường nó di chuyển.
Chu Tài quan sát chiếc xe chạy, hắn tính toán đường đi của chính mình. Chắc chắn sau khi bọn hắn bắt được mục tiêu sẽ phải thủ tiêu cô ta tại chỗ, sau đó chờ tới khi trời tối, hoặc tới khi không còn người tìm kiếm cô ta mới có thể ra khỏi sa mạc.
Chiếc xe của bọn chúng đã được phủ bạt màu cát sau đó dùng cát đắp lên, nhìn như một cồn cát nhỏ, sẽ không ai phát hiện ra. Cũng may hắn đã chuẩn bị đồ ăn cho ít nhất ba ngày.
“Mục tiêu đang di chuyển” Đầu Trọc báo cáo.
“Cứ theo dõi, khi nào bên kia ra hiệu chúng ta sẽ hành động”
Đoàn người thấy xe cơm tới cùng nhau dùng công việc chuẩn bị ăn cơm. Thịnh Thiên Vĩ tới chỗ Trương Tú Linh đang ngồi.
“Lát nữa cô có thể ngồi theo xe của khách sạn về trước, mọi việc ở đây đã có những người khác làm rồi.” Thịnh Thiên Vĩ vừa nói vừa nâng cô ta dậy dìu tới chỗ ăn cơm.
“Nhưng tôi muốn ở đây, tôi không thể bỏ lại công việc để về một mình được.”
Trương Tú Linh cố ôm chặt cánh tay rắn chắc của Thịnh Thiên Vĩ, qua lớp áo cô ta có thể cảm nhận được cơ bắp rắn trắc của anh, trong lòng lại nhộn nhạo.
“Tùy cô, nhưng tôi nói trước, lát nữa mọi người sẽ tỏa đi xa hơn, cũng không còn người có thời gian để ở lại cùng cô. Nếu cô không ngại ngồi một mình thì có thể cho chúng tôi cùng về”
“Vậy được, tôi sẽ ngồi ở đây, thỉnh thoảng Thịnh tổng qua xem tôi một chút là được.” Trương Tú Linh liếc anh.
“Tùy cô” Thịnh Thiên Vĩ đáp cộc lốc, thả cô ta xuống chỗ tấm nilon trải ra dưới đất làm chỗ ăn Cơm của đoàn.
Thịnh Thiên Vĩ bước tới chỗ người nhân viên của khách sạn nói với anh ta.
“Cô Trương không về cùng hai anh. kHả năng hôm nay công việc sẽ xong muốn. Sau bữa trưa đoàn người của khách sạn cứ thu dọn về trước.”
“Chúng tôi biết rồi, Thịnh Tổng” Người quản lý quay đi. Được nửa chừng anh ta quay lại nói với Thịnh Thiên Vĩ..
“Thịnh tổng, tôi nghĩ mấy tiếng nữa sẽ có bão cát, Thịnh tổng nên cẩn thận một chút.” Người quản lý không tự nhiên lắm khi nói điều này. Thịnh Thiên Vĩ khó hiểu nhìn anh ta.
“Anh nghe dự báo thời tiết hay anh đoán?” Thịnh Thiên vĩ hỏi lại anh ta, bởi trước khi lên đường anh cũng tìm hiểu thông tin thời tiết trong ngày, không thấy nhắc tới nguy cơ có bão cát.
“Là... tôi tự đoán, theo kinh nghiệm của tôi. Mà thôi, tôi chỉ đoán vớ vẩn, Thịnh tổng đừng để tâm.” Người quản lý nói xong quay người rời đi.
Anh ta vốn là dân bản địa, sinh ra và lớn lên. trên sa mạc.
Từ bao đời nay, những người dân trên sa mạc tồn tại được bởi họ dựa vào những kinh nghiệm đúc rút được để sống chung với tự nhiên. Ban ngày nhìn ánh nắng có thể biết được trời hạn trong bao lâu, ban đêm nhìn sao để đoán xem ngày mai thời tiết như thế nào.
Cảm nhận hướng gió để biết sắp có bão cát hay không. Cũng có nhiều khi dự đoán của họ sai, nhưng nhìn chung việc dự đoán của họ có xác suất chính xác hơn dự báo
thời tiết trên mạng.
Lúc mới đầu anh ta cũng hay nói những chuyện này cho đồng nghiệp ở khách sạn, nhưng đa số họ là những người ở nơi khác tới làm ăn nên không hiểu được, ngược lại họ luôn cười nhạo anh mỗi lần anh dự đoán sai, những lần anh dự đoán đúng thì họ cho rằng anh ăn may, nói khoác lác gặp dịp.