“Trong phòng thay đồ, những tủ màu trắng là tủ đồ của cô” Lăng Quốc Thiên nói với theo. Trương Tú Anh gần đầu rồi biến mất sau cánh cửa.
Nhìn bộ dạng như chạy trốn của cô, Lăng Quốc Thiên không khỏi cười khổ.
Trương Tú Anh thở phào, cô còn tưởng mình sẽ thực sự giúp anh tắm rửa, thay quần áo, không biết cô sẽ ngượng nghịu khó xử tới chừng nào, cũng may chấn thương của Lăng Quốc Thiên không quá nặng. Cô sẽ hỏi anh kỹ hơn để có hướng giúp anh hồi phục.
Trương Tú Anh vào phòng thay đồ, dọn đồ của mình ra. Nói là đồ đạc thực ra cô chỉ mang theo một va li quần áo và mấy vật dụng hằng ngày. Tú Anh mở cánh cửa tủ màu trắng, cô hoa mắt. Trong tủ là đủ loại quần áo của phụ nữ. Từ quần áo mặc ở nhà tới quần áo đi chơi, váy áo dự tiệc. Tất cả đều là thương hiệu XQ, thương hiệu yêu thích củ a cô, tất cả đều là size cô hay mặc. Còn có cả một tủ giày, từ cao gót tới đế bằng, giày thể thao, được sắp xếp phân loại cẩn thận, ngăn nắp điều quan trọng là đúng cỡ chân Tú Anh. Ngăn khác là túi xách tất cả đều là đồ của các thương hiệu nổi tiếng, xếp theo màu, theo kích thước và công năng sử dụng.
Trương Tú Anh nhìn mà phát hoảng, chẳng lẽ anh ta chuẩn bị tất cả những thứ này cho cô, nhưng sao anh biết cô thích thương hiệu XQ, sao anh biết cỡ giày, size quần áo của cô? Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa ngạc nhiên vừa ấm áp. Nhưng được ưu ái lại mang lại cảm giác bất an. Một mình lăn lộn nơi xứ người Tú Anh. hiểu quá rõ sự ấm lạnh của lòng người, không có gì là miễn phí cả. Tốt nhất cô cũng nên hỏi thẳng Lăng Quốc Thiên về ý định của anh, như vậy cô mới cảm thấy thoải mái khi ở cùng anh.
Tú Anh ra khỏi phòng thay đồ. Lăng Quốc Thiên đã tắm xong, mất giọt nước còn vương trên CỔ anh. Mặc dù gương mặt luôn gắn với chiếc mặt nạ nhưng mái tóc và dáng người anh vẫn rất đẹp. Vai rộng, cổ cao, mái tóc đen mượt.
“Lau tóc giúp tôi” - Lăng Quốc Thiên đưa chiếc khăn tắm trong tay cho Tú Anh.
Cô đỡ lấy chiếc khăn ngượng ngịu lau tóc cho anh, nhưng nghĩ tới mình còn phải hỏi anh về chuyện tủ đồ nên cô đành bấm bụng nhẹ nhàng lau tóc cho anh.
Quần áo trong tủ đồ là anh mua cho tôi? Tôi Vốn dĩ không cần nhiều quần áo giày dép tới vậy. Anh có thể đem trả lại được không?” - Tú Anh vừa lau tóc cho anh vừa thương lượng.
“Tôi không có thói quen mua đồ rồi đem trả lại. Cô đừng nghĩ nhiều, cứ sử dụng những đồ tôi đã mua cho cô, thích gì thì cứ mua thêm” Lăng Quốc Thiên thản nhiên nói.
“Nhưng...” “Không nhưng nhị gì cả, đây là vì tôi nghĩ cho
bộ mặt của Lăng gia, bà chủ Lăng gia không thể ăn mặc qua loa được. Tôi đói rồi, chúng ta ra ăn tối đừng để ba mẹ tôi đợi” - KHông để cô trả lời, Lăng Quốc Thiên trực tiếp xoay xe lăn chuẩn bị rời khỏi phòng.
Trương Tú Anh đành nuốt những lời định nói vào trong lòng, còn nhiều thời gian cô sẽ thương lượng với anh từng chuyện từng chuyện một sau. Cái gì mà bộ mặt Lăng gia có ma mới tin anh, Trương Tú Anh trừng mắt phía sau Lăng Quốc Thiên.
“Tôi có mắt đằng sau đó, cô vừa làm gì tôi biết hết” - Lăng Quốc Thiên thong thả nói, ý cười lộ rõ trên khóe môi. Biểu cảm trừng mắt của cô ấy thật đáng yêu.Anh cũng không rõ tại sao bản thân lại bị cô thu hút, mặc dù họ mới gặp nhau chưa được mấy lần.
“Anh...”Trương Tú Anh câm nín, cô phát hiện ra màn hình gắn trên xe phản chiếu hình ảnh của mình đằng sau Lăng Quốc Thiên rõ mồn một. Chị hận không có lỗ nào mà chui.
Lăng QUốc Thiên điều chỉnh độ cao của xe lăn cho phù hợp với bàn ăn.Anh gật đầu với ba mẹ thay cho lời chào. Tâm trạng của anh có vẻ rất tốt. Lăng Quốc Thiên chỉ chiếc ghế bên cạnh mình ý bảo Trương Tú Anh ngồi xuống.