“Là Lisa báo với ba mẹ” Trịnh Dục Tú giải đáp thắc trong lòng con trai.
Bà biết con trai mình độc lập từ nhỏ vì thế chuyện lớn chuyện nhỏ gì xảy ra với anh, trước hết anh đều cố gắng tự giải quyết mà không phiền tới người khác, vì thế trước khi đi ra nước ngoài Trịnh Dục Tú đã đặc biệt dặn dò Lisa và Đặng Việt có biến cố gì phải báo với bà ngay.
Lần này khi nghe được tin báo từ Lisa về việc Trương Tú Anh gặp nạn, cộng thêm giọng nói đầy lo lắng của cô về tâm trạng của Lăng Quốc Thiên bà cùng chồng tức tốc từ bỏ chuyến du lịch dở dang để lập tức quay về bên Lăng Quốc Thiên.
“Tình hình con bé sao rồi?” Lăng Duệ quan sát Con trai từ nãy tới giờ, gương mặt hốc hác, quần áo nhàu nhĩ, râu tóc lởm chởm... không còn là chàng trai ngời ngời của ông nữa. Trong lòng ông thầm đánh giá vị trí của Trương Tú Anh đối với Lăng Quốc Thiên.
Chắc hẳn có một mối ẩn tình nào đó, còn nếu bình thường người như con trai ông rất khó mở lòng yêu ai một cách nhanh chóng và sâu sắc như vậy.
Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc khó khăn lắm con trai ông mới tìm được người quan trọng với mình mà người đó hiện nay lại không biết tính mạng như thế nào.
“Ca phẫu thuật thành công. Nhưng việc hồi phục cần thời gian, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới trí nhớ”
Lăng Quốc Thiên thở ra. Tóm tắt ngắn gọn tình hình của Trương Tú Anh.
“Là ai làm?” Lăng Duệ hỏi con trai.
“Đang nghi ngờ do Trương Tú Linh - em gái song sinh của Tú Anh làm, nhưng không có bằng chứng. Kẻ trực tiếp ra tay đã chạy trốn không để lại dấu vết, con đang cho người điều tra.”
“Mấy ngày này việc điều tra Con hãy giao cho Kỳ Phương Nhan, việc công ty ba và Đặng Việt sẽ đảm nhận, con lo cho sức khỏe của mình và chăm sóc vợ con cho tốt, còn có cả mẹ con ở đây. Đừng lo lắng quá.”
Lăng Duệ vỗ vai con trai. Nhìn bộ dạng của anh ông không đành lòng. Tuy nói là đã về hưu cùng Trịnh Dục Tú chu du đây đó nhưng như vậy không có nghĩa là ông bỏ mặc toàn bộ tình hình của Lăng thị, Lăng Duệ vẫn luôn luôn theo sát các diễn biến của Lăng thị, chẳng qua là bình
thường con trai ông xử lý công việc quá tốt khiến ông không còn phải lăn tăn gì nữa.
“Con ăn một chút rồi đi tắm rửa thay quần áo trước đi, còn mấy tiếng nữa con bé mới được về phòng. Muốn chăm sóc ai đó thì mình phải chăm sóc tốt cho mình đã.”
Trịnh Dục Tú đưa cho lăng quốc thiên hộp đồ ăn còn ấm nóng. Lúc này anh mới để ý trên tay của Lăng Duệ xách một chiếc túi giấy, đầy đủ quần áo của anh trong đó.
Lăng Quốc Thiên gật đầu, đỡ lấy chiếc hộp thức ăn từ tay Trịnh Dục Tú ngồi xuống chiếc ghế dài bắt đầu lặng lẽ ăn.
Trịnh Dục Tú xót xa nhìn con trai, anh lúc nào cũng là cậu bé ngoan, nghe lời ba mẹ và hiếu thảo.
Kiếp trước bà đã tu như thế nào mới có thể sinh được cậu con trai tuyệt vời như Lăng Quốc Thiên. Người mẹ nào nhìn thấy con mình trong tình trạng như thế này mà không khỏi xót xa.
Vậy còn ba mẹ của Trương Tú Anh biết cố xảy ra chuyện sẽ cảm thấy thế nào. Nghĩ như vậy Trịnh Dục Tú liền hỏi Lăng Quốc Thiên:
“Con đã báo cho Trương gia biết chưa?” “Vẫn chưa” Lăng Quốc Thiên lặng lẽ ăn.
“Mẹ nghĩ vẫn nên báo với họ sớm, ngộ nhỡ xảy ra chuyển gì. Dù sao Tú Anh cũng là máu mủ của họ, chuyện liên quan tới sống chết, không thể không báo.” Trịnh Dục Tú nói với Lăng Quốc Thiên.