“Vâng mẹ!”
Lăng Quốc Thiên buông tay Trương Tú Anh đứng dậy đi ra phía số ra ngồi xuống, anh không muốn để mẹ phải quá lo lắng vì mình, nên ra ăn uống qua loa một chút.
“Mẹ, mẹ cũng về nghỉ đi, ở đây có con rồi.” Rất nhanh Lăng Quốc Thiên đã ăn xong, anh dọn gọn đồ đạc rồi giục Trịnh Dục Tú ra về.
“Được rồi, vậy mẹ về, có việc gì nhớ báo cho mẹ ngay nhé”
Trịnh Dục Tú vỗ vỗ tay con trai rồi xách túi đồ ra về. Người vệ sỹ đứng ngoài thấy bà đi ra vội vàng đỡ lấy giỏ đồ sau đó gọi tài xế chuẩn bị sẵn xe cho bà.
Phòng bệnh rộng mênh mông còn lại một mình Lăng Quốc Thiên.Anh ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh vuốt ve bàn tay đeo đầy kim truyền của Trương Tú Anh.
Bình thường tay cổ vốn nhỏ, giờ đây lại cắm đầy kim, nhìn rõ từng mạch máu qua làn da trắng xanh, nhìn càng chói mắt.
Lăng Quốc Thiên xót xa nhìn cô vẫn đang thiềm thiếp, thỉnh thoảng có nhíu
mày chắc là cơn đau hành hạ, trán cô lấm tấm mồ hôi, anh lấy chiếc khăn lau khô cho cô cứ như vậy. Không biết bao lâu sau Lăng Quốc Thiên gục đầu bên giường bệnh thiếp đi.
Trong lúc mơ màng anh cảm nhận có ai đó khẽ nắm bàn tay anh, Lăng Quốc Thiên giật mình tỉnh dậy, không phải anh nằm mơ, mà là Trương Tú ANh đang mở mắt nhìn anh, bàn tay cắm đầy kim truyền của cô được anh nắm suốt đêm cũng đang khẽ cử động nắm lấy tay anh.
Thấy anh tỉnh ngủ đôi mắt cô chớp chớp, vẻ vui mừng lộ rõ trên khóe mắt.
Lăng Quốc Thiên không tin vào mắt mình, vừa vui sướng vừa ngạc nhiên, anh nắm bàn tay cô nhưng lại sợ cô đau nên mọi cử chỉ trở nên luống cuống không khác gì một chàng ngốc khiến đuôi mắt Trương Tú Anh càng cong lên.
Lăng Quốc Thiên vừa nhìn cô vừa hỏi một loạt câu hỏi những câu hỏi có/không như cách bác sỹ John giao tiếp với cô khi trước.
“Em có nhớ anh là ai không?”
Lăng Quốc Thiên hỏi xong liền hồi hộp chờ câu trả lời của Trương Tú Anh. Khác với bác sỹ John dạy cô.
Mắt Thương Tú ANh vẫn nhìn thẳng vào Lăng Quốc Thiên đầu cô khẽ gật. Dù cử động rất nhẹ thôi nhưng cũng đua khiến Lăng Quốc Thiên vui sướng phát điên.
“Em đau nhiều không?” Trương Tú Anh lại gật gật đầu rồi như SỢ Lăng Quốc Thiên lo lắng cô lại lắc lắc mắt vẫn nhìn anh đầy tình cảm.
Lăng Quốc Thiên hiểu được biểu cảm của cô, anh nắm tay cô chặt hơn một chút, đưa tay cô lên miệng mình hôn không ngớt, trong lúc này anh không khác gì một người đàn ông bình thường, lúng túng không biết phải hành động như thế nào
mới đúng. Mắt anh đã đỏ lên rớm rớm nước.Với những giao tiếp như thế này là anh yên tâm cô sẽ không sao, không ảnh hưởng tới trí nhớ, cũng sẽ nhanh khỏe lại thôi.
Các máy móc trên người Trương Tú Anh đều được nối trực tiếp với phòng bác sỹ trực vì thế mọi diễn biến trong sức khỏe của bệnh nhân đều được bác sỹ cập nhật ngay lập tức.
Lần này Trương Tú ANh tỉnh lại lâu hơn lại có thể khẽ cử động được đầu, bác sỹ John lập tức cùng một số bác sỹ khác tới phòng kiểm tra cho Trương Tú Anh.
Lăng Quốc Thiên đứng sát bênh cạnh quan sát mọi thao tác của các bác sỹ, trên những gương mặt nghiêm túc của họ không còn biểu hiện căng thẳng như ngày hôm trước mà thay vào đó là gương mặt nhẹ nhõm. Xong một vòng bác sỹ John quay sang Lăng Quốc Thiên nói với anh.