“Cậu và Lăng Việt, một mặt vẫn tiếp tục bám sát các hành động của Liêu Thị, mặt khác tìm hiểu càng nhanh càng tốt nguyên nhân thật sự cái chết của chủ tịch Liêu, tập hợp tất cả bằng chứng lại. Phía các cổ đông của Lăng thị, cậu điều tra xem có những ai qua lại với Đoàn Đức. Còn nữa, việc tôi để Đặng Việt đích thân bay sang, đưa cậu tài liệu và điều tra về một người. Tình hình thế nào rồi?”
Lăng Quốc Thiên Trầm giọng, anh sắp xếp các việc liên quan tới công việc chung sau đó trở lại việc riêng. Anh tin với khả năng của Kỳ Phương Nhan, nhất định anh ta sẽ có manh mối.
Gương mặt đang tươi cười của Kỳ Phương Nhan thoắt biến đổi, anh ta gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn. Lăng Quốc Thiên Quan sát phản ứng của
Kỳ PHương Nhan, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
“Điều tra được những gì cậu cứ nói thẳng, không cần phải dấu diếm trường hợp xấu tới cỡ nào tôi cũng đã đều lường trước.” Lăng Quốc Thiên cắt ngang sự ngập ngừng của Kỳ PHương Nhan.
“Là thế này, khi điều tra về chị dâu tôi phát hiện ra có sự trùng hợp kỳ lạ. Cậu còn nhớ sáu năm trước, khi cậu vừa về nước tiếp quản Lăng Thị, chúng tôi đã tổ chức tiệc tẩy trần cho cậu không?”
Trong đầu Lăng Quốc Thiên hiện lên hình ảnh của sáu năm trước, anh đã bị Kỳ PHương Nhan và hội bạn thân chuốc say bí tỉ sau đó đã có quan hệ tình một đêm với một cô. Lăng Quốc Thiên rất mơ hồ về đêm đó chỉ nhớ khi tỉnh dậy, thấy một cô gái nằm bên cạnh mình. Nhìn thấy sự bối rối của anh cô gái đã chủ động nói rằng đó chỉ là tình một đêm đôi bên tự nguyện, anh không cần biết tên cô và cô cũng không cần biết tên anh. Khi ra khỏi cánh cửa phòng khách sạn hai người họ sẽ là hai người không quen biết. Lăng Quốc Thiên khi nhớ lại chuyện này vẫn còn có chút khúc mắc, anh Vốn tửu lượng rất tốt nhưng hôm đó say rất nhanh lại còn hành động rất hồ đồ, trong lòng luôn có một điểm mờ về đêm đó. Nhân tiện đây anh sẽ hỏi Kỳ Phương Nhan cho rõ ràng cũng tốt.
“Chính là cái đêm tôi say tới không biết gì phải không? Cậu nói thật cho tôi biết, đêm hôm đó thứ các cậu cho tôi uống không đơn thuần là rượu? Cô gái kia cũng không phải vô tình mà tới đúng không?
“Cậu bình tĩnh nghe tôi nói. Đúng là đêm hôm đó chúng tôi muốn đưa cậu “vào đời”. Nên đã chuẩn bị sẵn thuốc kích thích cho cậu. Mấy tên. nhóc Ôn Nhiên còn chuẩn bị hắn cho cậu một cô gái còn trinh. Tất nhiên là kiểu cô gái tự nguyện bán mình chứ không phải bị ép buộc. Cậu yên tâm đi.Cậu cũng biết đấy, Ôn Nhiên vốn là bên đen có gì mà cậu ta không moi ra được.” Kỳ Phương Nhan đứng lên lấy chiếc ly trên giá, rót một ly rượu Vodka, nhấp một ngụm rồi tiếp tục câu chuyện.
“Có một điều, Khách sạn chúng tôi sắp xếp cho cậu, cũng chính là khách sạn chị dâu xảy ra chuyện. Hai thời điểm tình cờ lại trùng nhau.” Nói tới đây Kỳ PHương Nhan dừng lại, quan sát biểu cảm của Lăng Quốc Thiên.
Lăng Quốc Thiên nhíu chặt mày, nét mặt ngày càng nghiêm trọng.
“Cậu đang có nghi ngờ giống tôi đúng không? Tôi đã đi tìm Ôn Nhiên để hỏi cho rõ, nhưng tên nhóc đó từ ngày bố hắn vướng vào vòng lao lý, hắn vốn quen chơi bời không suy nghĩ, phải đối phó với đống rắc rối để lại, cùng với kẻ thù trong
sáng ngoài tối bị hành cho tới mức người không ra người, mà không ra ma, hiện tại thần trí không còn sáng suốt do dùng ma túy giải sầu. Nên tôi không tìm hiểu được chuyện gì chính xác cả. Trong một lần hiếm hoi hắn hơi tỉnh táo khi tôi hỏi chuyện này hắn nói gì đó mà có hai cô gái không phải có này mà là cô kia. Tôi cho rằng hắn đã nhảm thật rồi.”