Ánh đèn led của Kỳ Phương Nhan quét một vòng sau đó dừng lại ở một cửa ngách nhỏ. Có tiếng động sột soạt phát ra từ cánh cửa ngách tối om ấy. Một tay Kỳ Phương Nhan nắm chặt chặt chiếc đèn, tay còn lại vòng ra sau rút từ trong ba lô ra một khẩu súng ngắn. Thịnh Thiên Vĩ cũng ở trong tư thế sẵn sàng, hai người ra hiệu cho nhau bằng ánh mắt sau đó từ từ tiến lại gần cánh cửa.
Tiếng động càng ngày càng rõ hơn.
Trong đầu Kỳ PHương Nhan lóe lên ý nghĩ ko lẽ bọn bắt cóc vẫn còn ở trong này? Nhưng nếu vậy chúng đã tấn công hoặc chạy trốn khi thấy Kỳ Phương Nhan và Thịnh Thiên Vĩ tiến vào. Không lẽ là Trương Tú Anh bị bỏ lại tại đây. Nghĩ như vậy khiến Kỳ Phương Nhan vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Chắc hẳn Thịnh Thiên Vĩ cũng có ý nghĩ giống anh ta, tay Thịnh Thiên Vĩ khẽ run lên. Hai người bất ngờ nhảy vào phòng chiếu ánh sáng chói lòa vào căn phòng, Kỳ Phương Nhan rất nhanh đã bật chốt súng trong tay đã sẵn sàng nhả đạn.
Căn phòng hẹp tối om bỗng dưng được soi sáng rõ dưới ánh đèn led, không một bóng người chỉ có hai con kỳ nhông đang tìm thức ăn trong một vỏ hộp lăn lóc dưới nền cát. Thấy có động bọn chúng vọt rất nhanh qua chân của Thịnh Thiên Vĩ biến mất trong màn đêm mênh mông.
Thịnh Thiên Vĩ thở ra một hơi hai tay buông thống. Kỳ Phương Nhan cũng cất súng trở lại vào ba lô. Tuy tránh được một cuộc giao tranh nhưng cả hai người đều không vui vẻ gì, bởi như vậy cũng là mất đi một phần hi vọng về việc tìm thấy Trương Tú ANH. So sánh như vậy họ thà chọn việc giao tranh có thể rất nguy hiểm mà tìm kiếm hoặc có manh mối của Trương Tú ANh còn hơn.
Thịnh Thiên Vĩ rút đèn pin, soi thẳng vào chỗ hai con kỳ nhông vừa xuất hiện. Anh bước thẳng tới đó. Bão cát hầu như đã trôn vùi tất cả, vậy chỗ này lại có vỏ bánh, chứng tỏ có người vừa ở đây
sau cơn bão. Kỳ Phương Nhan cũng nhận ra điều mà Thịnh Thiên Vĩ nghĩ tới.Anh nhanh chóng chạy tới chỗ Thịnh Thiên Vĩ.
Dưới nền cát, vỏ một hộp bánh quy đã ăn hết, trong hộp vẫn còn vương vụn bánh, bên cạnh đó còn có mấy đầu lọc thuốc lá và một chai nước rỗng nằm lăn lóc.
Kỳ Phương Nhan và Thịnh Thiên Vĩ không ai bảo ai, cả hai cùng ngồi xuống đưa tay nhặt đầu mẩu thuốc lá lên xem. Sau khi quan sát hết đầu mẩu thuốc này tới đầu mẩu thuốc khác cả hai ngước lên bốn mắt nhìn nhau.
“Cậu nhìn xem, vết răng trên các đầu mẩu thuốc này, cả thói quen hút thuốc nữa, có khoảng ba người đã từng ở đây. Thậm chí rời khỏi đây. chưa lâu. Bằng chứng là vụn bánh và cả chai nước vẫn còn đọng nước kia.” Kỳ Phương Nhan phát huy khả năng quan sát và phán đoán vấn đề của một thám tử.
Ánh mắt Thịnh Thiên Vĩ xoáy sâu vào màn đêm.
“Cử ngay hai người trở về thị trấn, hỏi tất cả những nhà nghỉ hoặc nhà dân dọc theo đường từ nơi Trương Tú Linh dừng lại lần thứ hai” Thịnh Thiên Vĩ ra lệnh.Anh vô thức bóp chặt chiếc đầu lọc thuốc trong tay. “Tuyệt đối, không để sót bất kỳ manh mối nào?
“Được!” Kỳ PHương Nhan lấy điện thoại,
trao đổi với người nào đó, sau đó anh đi một vòng quanh căn phòng, quan sát một lượt, Kỳ PHương Nhan tiếp tục phân tích.
“Không có dấu vết vật lộn, không có bất kỳ manh mối nào của chứng tỏ chúng mang theo Trương Tú Anh, nói như vậy, Trương Tú Anh vẫn còn ở trong thị trấn bỏ hoang này. Nếu vậy... chỉ e..”
Kỳ Phương Nhan bỏ lửng câu nói, liếc mắt quan sát nét mặt nửa chìm trong bóng tối nửa được chiếu sáng mờ mờ bởi ánh đèn hắt ra. Không nhìn rõ nét mặt của Thịnh Thiên Vĩ nhưng Kỳ Phương Nhan có thể cảm nhận được nỗi lo lắng và bất an toát ra từ gương mặt bất động của anh.