Tổng Tài Cao Lãnh Cũng Biết Yêu

Chương 33: Chương 33: Mai Mối Cho Chồng (1)




Hạ Dĩ Kỳ quả thật vô cùng bất mãn sự thiên vị của mẹ, liền mở miệng châm chọc. “Con gái lớn bảo bối của mẹ vừa tối qua đã bị Phong Hàng Lãng đuổi về đấy! Sau đó mới ảo não cụp đuôi chạy về đấy! Điều này nghĩa là gì? Chính là Phong Nhị thiếu gia người ta coi thường thiên kim tiểu thư nổi tiếng của mẹ chứ Còn sao nữa!”

“Hạ Dĩ Kỳ, mày...” Ôn Mỹ Quyên uất nghẹn. Thấy Hạ Dĩ Cầm và Tuyết Lạc từ trên cầu thang xuống liền chặn con gái lại mắng mỏ. Bà hoàn toàn chẳng nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của con.

Tuyết Lạc không nhịn được mà oán thầm: Hàng Lãng thật sự được yêu thích đến vậy sao? Thật là vô lý!

Thật ra, nếu phân tích cẩn thận một chút, thì vẫn sẽ thấy chuyện này vô cùng hợp lý.

Đầu tiên, Phong Hàng Lãng đúng là có vẻ ngoài rất hấp dẫn. Khí phách mạnh mẽ, dáng người cao lớn, đẹp trai lại nhiều tiền, hơn nữa còn có cái danh tài phiệt thần bí của Thân Thành, càng khiến cho các cô cái cứ thế mà lao vào.

Trừ bỏ việc không tôn trọng chị dâu ra, đúng là chẳng thể nhìn ra nhược điểm nào khác của hắn. Một người đàn ông như vậy chắc chắn là vô cùng được lòng phụ nữ. Cho nên, Phong Hàng Lãng được ba thiên kim tiểu thư Hạ gia tranh giành như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng không đến nỗi để ba cô giành giật tới mức này chứ!

“Mợ, con về đây.” Tuyết Lạc chào một tiếng.

“Tuyết Lạc, đừng gấp như vậy. Dì Nghiêm có làm bánh khoai lang mà còn thích, ăn một chút đã rồi về.” Ôn Mỹ Quyên niềm nở.

Bình thường, Ôn Mỹ Quyên đối với cô không lạnh không nóng, nay bất thình lình nhiệt tình như vậy, thật khiến cô thụ sủng nhược kinh[1]. Cô đành ở lại.

Ôn Mỹ Quyên một tay mời bánh khoai lang, một tay rót nước hoa quả ướp lạnh. Trong phút chốc, Tuyết Lạc đã có chút cảm động bởi được bà đối xử như con gái ruột. Bất quá sau đó, cô lại bị yêu cầu của bà làm cho kinh ngạc.

“Tuyết Lạc a, chắc con cũng đã nhận ra, chị gái Dĩ Cầm của con yêu thích Phong Nhị thiếu gia như thế nào! Con biết đấy, Dĩ Cầm tính tình kiêu ngạo, trước giờ chẳng để công tử nhà giàu nào vào mắt. Có lẽ lần này, nó thật tâm thích cậu Phong Hàng Lãng đó.”

Tuyết Lạc hơi mím môi. Xem ra trong lòng ba vị tiểu thư Hạ gia, Phong Hàng Lãng rất có sức hút.

“Con bây giờ là vợ của Phong Lập Hân, cũng là chị dâu của Phong Hàng Lãng. Từ nhỏ con và Dĩ Cầm đã chung sống hòa thuận, tương lại có thể làm chị em dâu, chẳng phải là chuyện tốt sao? Cho nên, lần này con nhất định phải giúp chị Dĩ Cầm của con. Ở trước mặt Phong Hàng Lãng, nói tốt về Dĩ Cầm nhiều một chút.”

Cuối cùng Tuyết Lạc đã hiểu: mợ Ôn Mỹ Quyên là muốn cô làm mới cho Hạ Dĩ Cầm và Phong Hàng Lãng.

“Mợ... tính tình Phong Hàng Lãng không được tốt, con sợ chị Dĩ Cầm sẽ thiệt thòi.” Tuyết Lạc khéo léo nói.

Người đàn ông mà ngay đến chị dâu mình mà cũng đụng tới được thì hoàn toàn không phải loại tốt đẹp. Vừa nghĩ tới việc hắn đã từng dùng ngón tay xâm phạm qua nơi đó của mình, Tuyết Lạc lại cảm thấy tức giận tới nghiến răng nghiến lợi. Chẳng qua chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cô không thể mở miệng nói với ai. Cũng là để bảo vệ mặt mũi cho chồng Phong Lập Hân. Chỉ hy vọng Phong Hàng Lãng Có thể kiềm chế, đừng gây ra bất cứ sự vụ nào tổn thương đến anh trai nữa.

“Đàn ông không hư, đàn bà không yêu! Hơn nữa, Phong Hàng Lãng có thể trở thành tài phiệt mới của Thân Thành, nhất định là có điểm hơn người! Xấu một chút cũng được, làm sao có thể hoàn hảo được!” Ôn Mỹ Quyên không đồng ý.

Mợ Ôn Mỹ Quyên đang khen ngợi người đàn ông kia sao? Đức hạnh bỉ ổi, sao có thể dùng một câu Đàn ông không hư, đàn bà không yêu để lấp liếm?

Tuyết Lạc trầm mặc.

“Đúng rồi Tuyết Lạc, Hàng Lãng thích kiểu phụ nữ gì?

Thiên kim tiểu thư nổi tiếng, ngoan hiền nho nhã như Dĩ Cầm? Hay kiểu mạnh mẽ kiều diễm? Với kiểu người như Phong Hàng Lãng mà nói, nhất định sẽ thích người giống Dĩ Cầm, đúng chứ?” Ôn Mỹ Quyên hết sức hứng thú.

“Cái đó... con cũng không biết. Hàng Lãng anh ta... bình thường rất ít khi về nhà. Về nhà rồi cũng chỉ vào phòng y tế thăm anh trai. Con thật sự không biết hắn thích kiểu phụ nữ nào.” Tuyết Lạc thành thật đáp.

“À, vậy à...” Ôn Mỹ Quyên tiếc rẻ. “Vậy bình thường cậu ấy thích ăn gì, con có biết không?”

Tuyết Lạc nhận thức được: nếu hôm nay cô không nói ra thông tin gì có ích,Ôn Mỹ Quyên nhất định sẽ còn truy hỏi đến cùng.

“Anh ta thích ăn các món Ý và bít tết, còn có các món ăn với xoài. Con thấy người làm thường xuyên nấu những món này cho anh ta.”

“Con chờ một chút.” Ôn Mỹ Quyên khoa trương cầm giấy bút trên bàn, đem lời Tuyết Lạc ghi lại không sót một chữ.

Tuy bình thường Ôn Mỹ Quyên đối với cô không lạnh không nóng, nhưng giờ khắc này, bà chính là một người mẹ trang nghiêm hết lòng vì con gái. Để con mình được gả vào nhà tốt mà có thể làm tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.