“Phong... Hàng Lãng? Anh thật sự là Phong Hàng Lãng? Ôi trời, hóa ra anh đẹp trai đến vậy sao?” Hạ Dĩ Kỳ kinh ngạc đến không ngậm miệng lại được.
Cô ta chỉ nghe chị cả Hạ Dĩ Cầm nói Phong Hàng Lãng là tài phiệt giàu có của Thân Thành, kẻ săn mồi nắm trong tay phân nửa mạch kinh tế của thành phố, nhưng thật không ngờ người đàn ông này còn có gương mặt hoàn mỹ, thần thánh như vậy! Còn có khí chất ngạo nghễ kia nữa, phụ nữ đứng trước mặt hắn làm sao mà không rung động được đây?
Người phụ nữ si mê hắn này hẳn là một trong ba vị tiểu thư Hạ gia, người đã từ chối kết hôn với hắn. Ảnh mắt Hàng Lãng chỉ đảo qua cô ta một cái, sau đó rơi vào Tuyết Lạc đang cúi đầu bên cạnh.
“Phong Nhị thiếu gia ghé chơi là rồng đến nhà tôm rồi. Hạ mỗ không nghênh đón tử tế, mời cậu ngồi.”
Gia chủ Hạ Chánh Dương lập tức đứng dậy tiếp đón. Đối với việc tài phiệt lớn của Thân Thành có thể tự mình chủ động bước chân tới Hạ gia, lão cảm thấy vừa sung sướng vừa sợ hãi. Phải biết, vị thế của Phong Hàng Lãng còn vượt xa bất cứ kẻ nào ở Phong gia.
“Mọi người còn chưa ăn, Phong Nhị thiếu gia có muốn dùng bữa với chúng tôi luôn không?”
“Hạ tổng khách sáo rồi.” Hàng Lãng thờ ơ nói, liền lưu loát ngồi xuống bàn ăn.
“Mỹ Quyên, mau lấy rượu ngon ra. Chai Lafite năm 82 ấy.” Hạ Chánh Dương thấy Phong Hàng Lãng phá lệ chừa cho lão mặt mũi liền hết sức cao hứng.
Vì vậy, toàn bộ người trong Hạ gia bắt đầu bận rộn xung quanh Hàng Lãng: người rót rượu, người phục vụ chén đũa, người mời ngồi.
Trong lúc lơ đãng, Tuyết Lạc thấy trên gương mặt Hạ Dĩ Thư nở một nụ cười hiếm hoi. Tính tình Hạ Dĩ Thư trước giờ đều rất lạnh lùng, Tuyết Lạc rất ít khi thấy cô cười. Nụ cười kia dường như là đặc biệt dành cho Hàng Lãng. Thiếu nữ 17 tuổi vừa khéo là độ tuổi biết yêu.
Tuyết Lạc không kìm được mà nhìn theo ánh mắt Dĩ Thự, liền bắt gặp gương mặt khẽ mỉm cười của Phong Hàng Lãng: khóe môi cong lên một đường cong tuyệt đẹp, trưng ra nụ cười như có như không.
Liếc một cái, Tuyết Lạc liền vội vàng quay đi: thật không chịu nổi người đàn ông ngoài mặt tử tế mà bên trong bỉ ổi, cố tình ra vẻ thân thiện dễ gần này. Nếu không cẩn thận, nhất định sẽ rơi vào bẫy của hắn.
“Cậu, con lên phòng đây.” Tuyết Lạc đứng dậy. Cô thực sự không muốn ăn cơm cùng người đàn ông thô lỗ này.
“Không cần lên, trực tiếp theo tôi về Phong gia.” Hàng Lãng lạnh lùng nhìn chằm chằm vẻ mặt muốn trốn tránh của Tuyết Lạc.
Tuyết Lạc giận dữ trợn mắt nhìn Hàng Lãng, căn bản không có ý định nghe lời hắn, đi thẳng lên tầng.
“Anh tôi đang chờ cô đấy.” Phong Hàng Lãng lại nói thêm.
“Phong Hàng Lãng, anh đã làm gì, bản thân anh tự rõ! Anh cảm thấy tôi sẽ còn theo anh trở về Phong gia sao?” Tuyết Lạc chỉ nói một câu, sau đó không chút do dự bỏ lên tầng. Căn bản không coi lời nói của Hàng Lãng ra gì.
Ai cho người phụ nữ này lá gan chống đối hắn? Gương mặt tuấn tú của Hàng Lãng trong thoáng chốc thâm trầm như được bao phủ một tầng băng mỏng.
“Phong Nhị thiếu gia, đứa nhỏ Tuyết Lạc này ở nhà tôi được chiều sinh hư, ngài thông cảm.” Hạ Chánh Dương nhận thấy sự khó chịu của Hàng Lãng, vội vàng lên tiếng.
“Hạ tổng, làm phiền ngài khuyên nhủ người cháu hiền lương thực đức của mình đi! Anh tôi vẫn đang chờ.” Hàng Lãng dĩ nhiên sẽ không ra về tay trắng, cho dù ép buộc hay phải dùng đến vũ lực, hắn cũng sẽ đem người phụ nữ này về Phong gia giao nộp cho Phong Lập Hân.
Trong lòng Phong Hàng Lãng, sẽ không có người phụ nữ nào quan trọng bằng anh trai. Ít nhất cho đến thời điểm này, người như vậy chưa xuất hiện.
“Cha, người tiếp chuyện Phong Nhị thiếu gia, con lên tầng khuyên nhủ em gái Tuyết Lạc. Phụ nữ với phụ nữ nói chuyện cũng dễ hơn.”
Người vừa lên tiếng là Hạ Dĩ Cầm. Từ khi Phong Hàng Lãng xuất hiện, cô dường như bất ngờ đến hồn vía lên mây. Nam thần trong lòng cô quả nhiên không khiến cô thất vọng. Ngược lại còn khiến cô ngạc nhiên và mừng rỡ. Cũng chỉ càng khiến tâm niệm muốn theo đuổi hắn trong cô thêm mãnh liệt.
“Vậy làm phiền Hạ tiểu thư.” Hàng Lãng bày ra vẻ mặt khách sáo, mỉm cười.
“Phong Nhị thiếu gia khách sáo rồi. Gọi Dĩ Cầm là được.” Vị thiên kim tiểu thư duyên dáng mỉm cười, khéo léo uyển chuyển, lay động lòng người.
Trong phòng trên tầng ba.
Hạ Dĩ Cầm đưa một tấm thẻ đến trước mặt Lâm Tuyết Lạc. “Trong này có hai trăm nghìn tiền để dành của chị, trước mắt em cứ lấy đưa cho viện trưởng Trì. Đừng nói với mẹ chị, không phải ai cũng tự nguyện cho những việc như thế này.”