“Sao vậy?” Nguyễn Chi Vũ rũ mắt nhìn cô gái trước mặt, rõ ràng cô đang trong bộ dạng mất hứng.
Trần Tử Huyên nhìn anh, cúi đầu không lên tiếng.
Đúng rồi, Hạo Nhiên không phải muốn qua đây sau, mấy năm rồi không nhìn thấy cậu ấy...” Hạ Vân Lệ cười cứng ngắc, bỗng nhiên hỏi một câu.
Lê Hướng Bắc đáp: “Tiểu Lệ, đúng là nhiều năm rồi em chưa gặp Hạo Nhiên, con trai cậu ấy năm nay cũng đã 5 tuổi rồi.”
Tên nhóc kia nhất định dáng dấp cũng đặc biệt đẹp trai lịch sự nhỉ.
Nói đến con trai của Hạo Nhiên, Nguyễn Chi Vũ cũng nhàn nhạt mở miệng: “Hôm nay Hạo Nhiên sẽ tới cùng con trai...”
Mặc dù tính tình của Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng, nhưng anh thật sự thích đứa bé nhà họ Bùi kia, đủ thông minh.
Lê Hướng Bắc cũng rất thích cậu bé nhà họ Bùi, cười vui vẻ nói: “Tiểu Lệ, tí nữa em nhìn thấy tên nhóc nhà họ Bùi nhất định cũng sẽ rất thích cậu ấy. Đừng nhìn đứa nhỏ trắng trẻo dễ thương giống Hạo Nhiên kia mà lầm, nó đặc biệt phúc hắc gian trá đấy.”
Bọn họ mỗi người một câu nói chuyện xưa, Trần Tử Huyên yên tĩnh ngồi một bên. Cô từ đầu đến cuối cũng không lên tiếng, bởi vì những đề tài này vốn dĩ không thuộc về cô.
“Cô gái họ Quan kia cũng đi, thôi kệ vậy, hiếm khi hôm nay chúng ta mới tụ họp, hi vọng người phụ nữ đó không làm mất hứng.” Lê Hướng Bắc nói thẳng thừng, sắc mặt cũng hơi khó coi.
“Dù sao cũng là vợ của Hạo Nhiên, mẹ của Tiểu Ức, lát nữa Hướng Bắc anh đừng có bày mặt thối ra đấy.”
Hạ Vân Lệ giơ ly rượu trên tay lên, cụng ly với anh ta, khuyên nhủ một câu.
Trần Tử Huyên nghe không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng qua giọng nói kia của Lê Hướng Bắc, hình như vợ của Bùi Hạo Nhiên không được hoan nghênh lắm.
“Muốn về sao?” Người đàn ông bên cạnh thấp giọng hỏi cô.
Vẻ mặt cô hơi ngẩn ra, có chút ngưng trệ.
Cô rũ mắt nhìn Nguyễn Chi Vũ đang nắm lấy bàn tay phải bị thương đang quấn băng gạc của cô, anh như vô tình cố ý vuốt ve chỗ đau của cô, lực rát nhẹ, giống như là trấn an.
Mặc dù cô nghe không hiểu cuộc trò chuyện của bọn họ, cũng không biết quá khứ của bọn họ, nhưng ít ra anh không lạnh nhạt bỏ mặc cô sang một bên.
“Không phải, em đang nghĩ hóa ra anh cũng thật sự có nhiều bạn.” Đột nhiên, giọng nói của cô có hơi được tự nhiên.
Cô thật sự không biết về cuộc sống của Nguyễn Chi Vũ, cũng chưa từng tiếp xúc với vòng tròn của anh.
Buổi tiệc gọi là đón nhân sự mới này, có phải là vì muốn tổ chức đón Hạ Vân Lệ trở về nước không. Ở đây hầu như toàn những người cấp cao thường xuất hiện trên TV của tập đoàn, còn có một vài quý công tử trong giới. Những người này đại khái là tới vì nể mặt Nguyễn Chi Vũ.
Nguyễn Chi Vũ nghe cô nói vậy, bèn cười khẽ nói: “Sao thế, em cho là tôi không có bạn sao...”
Vừa nói, anh vừa bổ sung một câu: “...Hôm nay tôi để cho bọn họ mang vợ con tới, em nhàm chán có thể tìm những người phụ nữ kia chơi.”
Có lẽ bởi vì ánh mắt anh quá chuyên chú, mang theo chút cưng chìu, nên gò má cô hơi ửng đỏ, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Em cùng các cô ấy không quen thuộc.”
“Nếu em nguyện ý, các cô ấy sẽ chủ động làm quen với em.” Giọng điệu của Nguyễn Chi Vũ chắc nịch, còn có hơi khinh thường nói.
... Chỉ cần em nguyện ý, chuyện gì cũng được cả.
“Ồ.”
Trong lòng Trần Tử Huyên có hơi hỗn loạn, qua loa đáp lại một tiếng.
Nguyễn Chi Vũ dường như rất thích thấy cô phản ứng chậm chạp như vậy, mang dáng vẻ ngây ngô.
Tâm trạng của anh không tệ, tay vẫn vòng qua eo cô, kéo người cô đến trước ngực mình, sau đó rất tự nhiên cúi đầu xuống tựa vào bả vai của Trần Tử Huyên.
Trần Tử Huyên bị anh ôm như vậy, cả người căng thẳng. Da mặt dày của cô có hơi lúng túng, nhiều người nhìn như vậy mà.
Tuy nhiên anh chàng họ Nguyễn ở sau lưng cô dường như không chút để ý, tựa đầu vào vai cô, còn rất nhàm chán dùng môi mỏng cà nhẹ lên rái tai cô.
Nhất thời, tai của Trần Tử Huyên cũng đỏ lên.
Mà lúc này có hai người đàn ông từ phía bên trái cầm ly rượu đi tới, sắc mặt bọn họ kinh ngạc liếc mắt nhìn về phía bên này. Người ở trong giới thượng lưu này đều có EQ cao, thức thời không dám tiến lên quấy rầy.
Trên mặt duy trì nụ cười mỉm, cụng ly với Lê Hướng Bắc cùng những người khác, nói: “Hôm nay sao không thấy người nhà họ Đường...”
“Nhà họ Nguyễn, nhà họ Lê cùng nhà họ Đường ở thành phố F này xưa nay giao tình không tệ, nhưng mấy năm nay hình như rất ít lui tới. Nghe nói tháng sau là sinh nhật 50 tuổi của phu nhân nhà họ Đường, Hướng Bắc cậu sẽ tới chứ?”
“Bà cụ nhà họ Đường ấy à!”
Lê Hướng Bắc, Hạ Vân Lệ cùng đám người bên kia khách sáo hàn huyên, mà Trần Tử Huyên mơ hồ nghe thấy bọn họ nhắc tới “phu nhân nhà họ Đường”, trong ngực cô lập tức dấy lên lửa giận một cách khó hiểu.
“Bà ấy đắc tội với em sao?” Nguyễn Chi Vũ rất ít khi thấy vợ mình ghét người ta ra mặt như vậy.
Trần Tử Huyên xụ mặt, nhớ lại vài chuyện không tốt, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên di động của Nguyễn Chi Vũ reo lên.
Sau khi anh nhận điện thoại, sắc mặt trở nên có chút nghiêm trọng.
“Hạo Nhiên có việc gấp, không tới được.” Một lát sau, Nguyễn Chi Vũ cúp điện thoại, từ tốn nói một câu.
“Sao vậy?”
Lê Hướng Bắc nhíu mày, bọn họ biết Bùi Hạo Nhiên vô cùng đúng giờ, chuyện anh ta đã đáp ứng rất ít khi hoãn lại, bèn hỏi: “Có phải cậu ấy gặp phải chuyện gì rồi không?”
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ hơi trầm xuống, cũng không nói nhiều.
“Đừng nói với tớ lại là người đàn bà họ Quan kia náo loạn đáy nhé, không hiểu sao Hạo Nhiên có thể chịu đựng cô ta được nữa...” Lê Hướng Bắc dường như đoán được một ít chuyện, giọng nói có hơi tức giận.
Mặc dù Trần Tử Huyên không hiểu anh ta tức giận chuyện gì, nhưng nghe anh ta nói như vậy, ngược lại cô có hơi chột dạ.
Vài ngày trước cô cũng vừa mới nháo với Nguyễn Chi Vũ xong.
“Em cùng cô ta không giống nhau.” Bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp, nhỏ giọng mở miệng.1
Đáy lòng Trần Tử Huyên thật sự vô cùng tò mò, vợ của Bùi Hạo Nhiên rốt cuộc đã làm nên chuyện trời đất khó tha gì vậy.
“Có thời gian em sẽ trò chuyện với Quan Lôi.” Đáy mắt Hạ Vân Lệ như có điều suy nghĩ, thấp giọng nói một câu.
Lê Hướng Bắc hừ một tiếng, nói: “Tiểu Lệ à, em nhớ nói với người đàn bà họ Quan kia, đừng có nằm đó mà không biết thân phận của mình. Nếu như cô ta thật sự dám đi ra ngoài tìm đàn ông, tính cách của Hạo Nhiên lại tốt, vì con trai mà chịu đựng cô ta. Nhưng mấy người chúng ta tính tình không có tốt như vậy đâu.
Lê Hướng Bắc rất ghét người phụ nữ mà Bùi Hạo Nhiên đã lấy về kia. Khi vừa mới kết hôn, cô ta luôn nhàn rỗi phàn nàn so sánh với những người phụ nữ khác trong giới. Đồ trang sức gì cô ta cũng muốn mua, cuối cùng còn chê nhà họ Bùi không có thế lực bằng nhà họ Nguyên.
Mấy năm nay cô ta vẫn luôn náo loạn, nói người đàn ông trong nhà quá bận rộn, không chăm sóc cô ta, không coi trọng cô ta, còn để ý một vài tên mặt trắng nhỏ ở bên ngoài nữa chứ.
Tính khí của Bùi Hạo Nhiên quả thật ôn hòa, nhưng đàn ông luôn có ranh giới cuối cùng của mình...
“Về thôi.”
Nguyễn Chi Vũ nghe được mấy chuyện vụn vặt, sắc mặt lạnh lùng, dứt khoát ôm cô gái bên người đứng lên.
Trần Tử Huyên không có ý kiến, hẹn Lê Hướng Bắc cùng Hạ Vân Lệ khách khí gặp lại, sau đó theo bước chân anh rời đi.
Lúc vào thang máy, Trần Tử Huyên chợt nhớ tới, lúc trước Chu Tiểu Duy có nói muốn tới Diễm Hỏa cho biết. Bây giờ cô phải đi rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của bạn học Chu đâu cả.
“Cậu ở đâu vậy, tớ phải về nhà rồi.” Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhanh chóng gọi cho Chu Tiểu Duy.
Chu Tiểu Duy bên kia hình như xảy ra chút chuyện, giọng điệu có chút gấp gáp, làm cho Trần Tử Huyên hơi giật mình. Cô ấy nói: “Vừa rồi tớ mới tới lầu dưới của Diễm Hỏa... Có một người đàn ông đột nhiên nhét một cậu nhóc năm tuổi cho tớ, nhờ tớ chăm sóc giúp, cha mẹ cậu bé lại ầm ĩ...”
“Đừng cúp máy, Chu Tiểu Duy, rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Tử Huyên nhíu chặt hàng lông màu, điện thoại di động đã bị đối phương cúp máy.
Bọn họ đã đi ra khỏi thang máy, xuống tầng hầm để xe. Nguyễn Chi Vũ quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Sao thế?”
“Có lẽ điện thoại của bạn em hết pin.”
Trần Tử Huyên đoán vậy, mặt dù không hiểu Chu Tiểu Duy nói gì lắm, nhưng cô nghe được cô ấy vẫn không sao cả.
“Chi Vũ, xảy ra chuyện rồi...”
Một cánh cửa thang máy khác mở ra, sắc mặt Hạ Vân Lệ lo lắng chạy ra, nói: “Quan Lôi vừa mới gọi cho em khóc nói, Bùi Hạo Nhiên muốn giết chết cô ấy...”
Nguyễn Chi Vũ nghe cô ta nói vậy, lập tức nhớ tới giọng điệu giận dữ của Bùi Hạo Nhiên trong điện thoại, sau đó nhíu chặt đôi lông mày lại.
“Bây giờ tôi tới đó...”
Nguyễn Chi Vũ cầm chìa khóa xe, nhanh chóng mở cửa xe.
Anh gần như theo bản năng quay đầu nhìn về phía Trần Tử Huyên, nhưng biểu cảm của Trần Tử Huyên có hơi cứng ngắc, đứng tại chỗ không dời bước.
Bởi vì Hạ Vân Lệ đã ngồi vào ghế phụ bên cạnh Nguyễn Chi Vũ, gấp gáp nói: “Chi Vũ, nhanh lên một chút, Hạo Nhiên chỉ nghe lời anh thôi. Chúng ta nhanh chóng đi qua đó xem thử.”1
Trần Tử Huyên nhìn bọn họ, trong khoảnh khắc đó, cô thật sự không biết có nên đi tới hay không, cô ngồi ở chỗ nào.
Ngay trước mặt cô, lại ngồi vào vị trí kế bên chồng cô, chuyện này thật sự không tự nhiên lắm...
Cố ý, hay là vô tình đây.1
309
Thuhuong Hoang
giận luôn cho biết ghế phụ là ghế của bà xã người khác cấm ngồi kkk
18
12/01
Phúc Luyện
tiếp tục đi tg
8
12/01