Trần Tử Huyên ngó lơ Nguyễn Chi Vũ như người xa lạ, rồi bình thản quay mặt đi.
Bà Bùi ra hiệu cho Tiểu Duy thay quần áo, rồi chạy ra ngoài xem Trần Tử Huyên đã xảy ra chuyện gì.
Cậu nhóc Bùi Ức muốn chạy theo, thì bị Bùi Hạo Nhiên đưa tay nắm lấy cổ áo, Bùi Ức bối rối: “Bố, sao dì Nguyễn của con lại tức giận?”
Bùi Hạo Nhiên cười bất lực, cái này còn hơn cả tức giận ấy chứ.
Một ngày dài đã qua, màn đêm đã buông xuống, là thời điểm sôi động nhất của quán bar, âm nhạc xập xình, mỹ nam mỹ nữ uốn éo thân thể, say sưa rượu chè, tận hưởng hết mình, gạt bỏ mọi áp lực tinh thần.
“Tôi tưởng cậu ở tầng trên cùng.”
Bùi Hạo Nhiên mặc trang phục giản dị, được quản lý quán bar dẫn đường. Giữa quán bar sôi động lắm người, anh ta đến ngồi tại chỗ Nguyễn Chi Vũ đang uống rượu một mình.
Những lúc bình thường, Nguyễn Chi Vũ không thích ở sảnh bar, anh vốn không ưa ồn ào. Tầng cao nhất với bài trí rộng rãi và yên tĩnh mới là hợp ý nhất.
“Trên lầu yên tĩnh quá.”
Nguyễn Chi Vũ nâng ly rượu mạnh, uống một hớp.
Nhìn thấy bộ dạng cáu kỉnh của anh, Bùi Hạo Nhiên đưa mắt nhìn người quản lý, ra hiệu đuổi một vài người gần đó, để cho họ không gian riêng.
Trong số những người anh em chơi chung với nhau, Lê Hướng Bắc nói nhiều và cũng là người ấm áp nhất, nhưng hôm nay cậu chủ Lê tỏ ý không muốn đến.
Gần đây, Lê Hướng Bắc có một vài thành kiến với Nguyễn Chi Vũ.
Bùi Hạo Nhiên là người biết ý nhất trong số bọn họ, lúc này, anh ta chỉ có thể bất lực thở dài: “Chi Vũ, tôi thấy việc cậu dùng đứa nhỏ để lừa dối cô ấy thực sự là chuyện không nên.”
“Nếu cậu thực sự lo lắng, chỉ cần cho người đi theo bảo vệ là được, không cần phải làm đến bước này…”
“Không cần?”
Nguyễn Chi Vũ ngước nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Trần Võ Quyền và Cố Như Yên rất bất mãn với nhà họ Nguyễn, cô ấy lại thân thiết với Cố Như Yên. Hơn nữa, cô ấy lại quen biết với Đường Duật từ nhỏ…”
Bartender mang thêm một ly rượu mạnh, Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ly rượu trắng trên tay: “Nếu cô ấy muốn ở bên bọn nhỏ, cô ấy phải trở lại nhà họ Nguyễn.”
Đứa trẻ phải trở thành con át chủ bài của anh.
Bùi Hạo Nhiên hiểu rõ cách thức hành động của anh, nhưng lần này vẫn cảm thấy anh hơi cứng rắn và quá đáng.
Dùng đứa trẻ để uy hiếp Trần Tử Huyên, cô ấy nhất định sẽ hận anh.
Một khi tình cảm giữa hai người đã rạn nứt thì có thể không bao giờ sửa chữa được. Thật sự rất cảm tính.
Trên thực tế, Nguyễn Chi Vũ không muốn nói với ai rằng, anh thực sự sợ thua. Nguyễn Chi Vũ lại uống hết ly rượu mạnh, một lúc sau, anh lặng lẽ lẩm bẩm một mình: “Nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ làm như thế.”
Bùi Hạo Nhiên nhìn anh một lúc, cảm thấy anh thực sự đang rất mâu thuẫn. Bartender mang đến cho Bùi Hạo Nhiên một ly nước trái cây đặc biệt. Gần đây, Chu Tiểu Duy luôn lo lắng cho vấn đề dạ dày của anh ta, đôi khi có người chăm sóc cũng là một dạng hạnh phúc.
Bùi Hạo Nhiên nhấp một ngụm nước trái cây chua ngọt, không hài lòng khi nhìn Nguyễn Chi Vũ uống hết ly này đến ly khác.
Với tư cách là một người anh em, anh ta nên nói điều gì để an ủi anh.
Bùi Hạo Nhiên suy nghĩ một hồi, thấy hơi buồn cười, thực lòng không biết nói sao. Nguyễn Chi Vũ quay đầu lại, thấy đối phương mỉm cười, tâm trạng càng tệ thêm: “Bùi Hạo Nhiên, cậu định đến quán bar uống nước trái cây à?”
Bùi Hạo Nhiên cười đáp: “Vợ tôi nói tôi có vấn đề về dạ dày, chỉ cho phép tôi uống nước trái cây thôi.” Anh ta thành thật khoe chuyện tình cảm.
“Ồ.“ Khuôn mặt Nguyễn Chi Vũ tối sầm, ánh mắt đầy ẩn ý.
Tất nhiên, Bùi Hạo Nhiên không muốn chọc tức anh để tránh bị phạt rượu. Anh ta nhanh chóng mỉm cười, an ủi: “Chi Vũ, cậu không cần phải làm quá như vậy. Chúng ta đều hiểu tính cách Trần Tử Huyên. Cô ấy không phải là người ghi hận, khi nguôi giận sẽ đâu vào đấy. Đây là điểm tốt của cô ấy.”
Tính tình Tử Huyên thực sự như vậy ư?
Khi Nguyễn Chi Vũ nghe được điều này, anh đột nhiên mỉm cười.
Dù đã đuổi một vài người ngồi gần, nhưng vẫn có không ít cặp mắt hướng về phía Chi Vũ. Bùi Hạo Nhiên biết người anh em mình là người khó gần. Bình thường hay đối xử với người khác một cách kiên định, nghiêm khắc lẫn thờ ơ. Nhưng một khi anh cười nhẹ, thì thực sự rất quyến rũ.
Có rất nhiều phụ nữ thích Nguyễn Chi Vũ. Nhưng anh từ nhỏ đã rất kỳ quặc, không thích phụ nữ.
Trong quan hệ công việc, những người khác giới trong mắt anh đều là cấp dưới, thậm chí không có sự phân biệt nam nữ.
Bùi Hạo Nhiên uống ly nước trái cây trên tay, anh ta đã từng nghĩ Nguyễn Chi Vũ dường như vô cảm với phụ nữ cho đến khi gặp Trần Tử Huyên.
“Chi Vũ, cậu nên tin tưởng cô ấy hơn.” Bùi Hạo Nhiên có một cơ hội hiếm hoi để giáo dục người anh em: “Hôn nhân muốn hòa thuận, sự tin tưởng lẫn nhau là rất quan trọng.”
Nguyễn Chi Vũ lập tức cau mày, như thể đang suy nghĩ về vấn đề này một cách nghiêm túc.
Nhìn thấy anh như vậy, Bùi Hạo Nhiên lập tức quan tâm lẫn tò mò hỏi: “Chi Vũ, Tử Huyên, cô ấy đã bao giờ nói rằng cô ấy yêu cậu chưa?”
Khi nghe điều này, vẻ mặt của Nguyễn Chi Vũ bỗng trở nên nghiêm trọng.
Bùi Hạo Nhiên không thể nhịn được nữa, phá lên cười: “Hahaha…”
Anh ta chắc chắn Trần Tử Huyên chưa bao giờ nói ra điều đó.