Anh ngủ rất say. Lúc Trần Tử Huyên tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ bệnh viện đã xuất hiện ánh ban mai nhàn nhạt, khoảng thời gian 6 giờ sáng đối với người bình thường mà nói thì vẫn còn sớm, nhưng mà...
Vẻ mặt cô phức tạp nhìn về phía người đàn ông nằm ở bên cạnh mình, Nguyễn Chi Vũ có thói quen dậy sớm, anh rất ít khi ngủ say như vậy.
Hình như anh rất mệt mỏi.
Ngày hôm qua là lễ kỷ niệm của tập đoàn, vậy mà lại gặp phải vụ án bắt cóc của hai anh em nhà họ Chu, tối hôm qua anh hẳn đã bị dày vò rất nhiều.
Trần Tử Huyên khuôn mặt gần trong gang tấc này, trong lòng xông lên luồng cảm xúc kỳ lạ.
Anh dựa vào cô gần như vậy, hô hấp vững vàng, ngực phập phồng từng cái một, còn có hơi thở mát lạnh đặc biệt của anh...
Anh ngủ yên, tay phải rất tự nhiên ôm lấy cô eo, người đàn ông lạnh lùng nguy hiểm này lại không chút đề phòng mà ngủ ở bên người cô như vậy.
Tựa như giờ khắc này, anh thuộc về cô.
“Mình đang suy nghĩ cái gì vậy?!” Gò má có chút ửng đỏ, Trần Tử Huyên cúi đầu xuống không nhìn tới anh.
Điều chỉnh cho giường bệnh hạ xuống, đáy lòng lại không nhịn được than phiền, cô thật sự không hiểu nổi, cậu cả Nguyễn như anh sao lại không trở về nhà họ Nguyễn nghỉ ngơi, cần gì phải chen chúc với cô trên một cái giường bệnh.
Nguyễn Chi Vũ rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cả đời này cô cũng không thể biết, anh cất giấu quá nhiều bí mật, đáy lòng anh quá mức nặng nề.
Cô dời người ra mép giường một chút, nhẹ nhàng lấy bàn tay anh đang khoác ở bên hông cô ra.
Không biết bắt đầu từ lúc nào mà việc anh ôm cô ngủ gần như đã thành một thói quen.
Nhưng ngay tại lúc Trần Tử Huyên dè đặt cầm bàn tay phải của anh lên, cô lập tức ngừng lại.
“Anh bị thương.” Cô than nhẹ một tiếng, có chút giật mình.
Lòng bàn tay phải của anh có một vết xước rất sâu, hình như là vết thương bị dây kẽm cắt đứt, máu đã khô lại nhưng vẫn rất nổi bật trên bàn tay trắng ngần của anh.
Cô nhìn chăm chú vào vết thương ở lòng bàn tay anh, ngực có chút không thoải mái.
Trần Tử Huyên giơ tay còn lại ra, cô giống như bị ma xui quỷ khiến, đầu ngón tay không nhịn được chạm nhẹ vào vết máu đã khô trên tay anh.
... Hẳn là rất đau.
Ánh mắt cô rất chuyên chú, như đang suy nghĩ điều gì.
“Đang suy nghĩ gì?” Giọng nói khàn khàn của người bên cạnh đột nhiên vang lên.
Trần Tử Huyên giống như chột dạ hỏi: “Anh, anh thức dậy khi nào?” Sắc mặt thoáng vẻ lúng túng, giống như rất tùy ý buông tay anh ra.
“Vừa thức.” Không biết có phải vì lạnh hay không mà giọng của Nguyễn Chi Vũ có chút khàn khàn.
Anh cũng không có để đến mấy động tác nhỏ này của cô, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên vách tường một cái, hơi nhăn mày, giống như cảm thấy 6 giờ mới thức là hơi trễ.
Anh nhanh chóng vén chăn, tay phải thuận thế đè lên giường lấy thế đứng dậy...
“Đừng đè lên tay bị thương...” cô nhìn anh, gần như là mở miệng theo bản năng.
Nguyễn Chi Vũ từ trên giường ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu nhìn cô có chút kỳ lạ, ánh mắt sâu thẳm hơi sáng lên, phát hiện khuôn mặt cô có chút lo âu.
Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt nhìn cô có chút nóng bỏng: “Chuyện gì?” Giọng nói khàn khàn thêm phần mê hoặc.
Gò má Trần Tử Huyên ửng đỏ, cô mím môi, mở miệng có chút không được tự nhiên: “Lòng bàn tay anh chảy máu.”
Lúc này Nguyễn Chi Vũ mới giơ tay phải của mình lên, nhìn vết thương trong lòng bàn tay lại rỉ ra máu, anh cũng không quá để ý.
“Tối hôm qua...” Anh chợt từ trên giường đứng lên, chuyển đề tài.
“Chuyện tối hôm qua sẽ không xảy ra nữa.” Anh đứng thẳng người, đôi mắt híp lại nhìn vào mắt cô.
Giọng nói trầm thấp nói rất khẽ, nhưng lại giống như đang bảo đảm điều gì đó.
Vẻ mặt Trần Tử Huyên ngơ ngác, bình tĩnh nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu.
Cô không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại có thêm chút nhộn nhạo.
Anh bảo đảm với cô.
Cô hiểu, người đàn ông này không biết cam kết bằng những thứ lời ngon tiếng ngọt kia, nhưng lời anh nói ra so với bất kỳ lời hứa nào cũng khiến cho người khác an tâm, bởi vì anh nói được làm được.
Trần Tử Huyên trầm mặc ngồi ở mép giường còn Nguyễn Chi Vũ đã vào phòng tắm bên kia rửa mặt.
“Hai người thức chưa?”
Chỉ chốc lát sau, phòng bệnh có người gõ cửa, là giọng của Lê Hướng Bắc.
Lê Hướng Bắc mang theo chút quần áo tới, Nguyễn Chi Vũ trực tiếp thay ra trong phòng tắm, anh không quá quan trọng sạch sẽ như nhiều công tử cao quý khác, anh chịu khổ có khi còn nhiều hơn bộ đội đặc chủng.
Nguyễn Chi Vũ thay bộ âu phục màu lam, cả người cao quý vượt trội, ánh mắt thâm trầm lộ ra một phần lạnh lùng, anh vừa thắt cà vạt vừa đi ra hỏi: “Có tình huống gì?”
“Bởi vì chuyện hai anh em nhà họ Chu tối hôm qua cộng thêm truyền đưa tin không kiêng dè mà tập đoàn IP&G bị đánh vào tương đối nghiêm trọng, bắt đầu phiên giao dịch nhất định sẽ chịu ảnh hưởng...”
Lê Hướng Bắc theo đúng sự thật nói một ít tình huống cho anh biết, nói xong anh ta phì cười: “Tinh thần người cô kia của cậu từ tối hôm qua đã bắt đầu phấn khởi, bọn họ vô cùng nhiệt tình mời gọi các đại cổ đông trong tập đoàn của cậu, tôi thấy hội nghị sáng sớm hôm nay nhất định sẽ rất đặc sắc, Chi Vũ, cậu cẩn thận một chút...”
Người cô kia đối với chuyện anh đột nhiên trở về nước đã ngồi vào vị trí Tổng giám đốc tập đoàn vô cùng bất mãn, lần này xảy ra chuyện này, nhất định sẽ thừa dịp thêm dầu vào lửa, hận không thể bãi bỏ chức vị Tổng giám đốc của anh.
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ lãnh đạm, giống như hoàn toàn không coi người cô kia ra gì.
Anh sửa sang lại áo quần, sải chân đi thẳng ra cửa phòng.
Trần Tử Huyên nhìn về phía bóng lưng của anh, đáy mắt đè nén một phần cảm xúc.
Thì ra anh ở công ty bị đám người Nguyễn Ngọc Hoàn lật đổ, từ trên trời rơi xuống mà muốn tất cả phục tùng là điều không dễ dàng.
“Trần Tử Huyên, cô làm gì mà mặt mày ngơ ngác vậy, cô không cần quá lo lắng đâu.”
Lê Hướng Bắc cười hì hì nhạo báng một câu: “Chuyện của công ty Chi Vũ sẽ xử lý, hơn nữa Chi Vũ cho dù không còn làm Tổng giám đốc tập đoàn IP&G thì cũng sẽ không để cho cô và con trai cô chịu khổ...”
Vẻ mặt cô lúng túng.
Bước chân của người đàn ông ngoài cửa phòng hơi chần chờ một chút, anh quay đầu nhìn Trần Tử Huyên trên giường bệnh một cái nữa.
“Trông cô ấy, trước khi tôi trở lại thì không được phép xuất viện.”
Nguyễn Chi Vũ phân phó hộ vệ một câu, anh không dừng lại nữa mà đi thẳng.
Người phụ nữ trong phòng bệnh nghe rõ ràng anh lạnh giọng ra lệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó, anh lại không cho cô đi ra ngoài.
“Trần Tử Huyên, Chi Vũ không cho cô ra cửa cũng là vì muốn tốt cho cô.”
Lê Hướng Bắc thấy Nguyễn Chi Vũ đi thì đặt mông ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, hai chân bắt chéo như một ông lớn vậy, anh ta cầm lên một quả cam bóc ra ăn, chê cô: “Trần Tử Huyên, tôi đã gặp nhiều phụ nữ vậy rồi, cô phiền toái nhất.”
Trần Tử Huyên đại nhân đại lượng không so đo với anh ta, mở miệng định hỏi anh một ít chuyện: “Tối hôm qua...”
“Đừng hỏi, Chi Vũ không muốn cho cô biết, tôi sẽ không nói.” Lê Hướng Bắc từ chối trả lời.
Nhưng anh ta lại lành lạnh bổ sung một câu: “Có điều, tôi thấy hai anh em họ Chu này sẽ không có cuộc sống tốt...”
“Các anh định...” Vẻ mặt Trần Tử Huyên có chút phức tạp.
“Cô cho rằng chúng tôi định làm gì?” Lê Hướng Bắc thả cảm cam trên tay xuống, ánh mắt mang theo suy nghĩ sâu xa nhìn cô dò xét: “Trần Tử Huyên, có phải cô cảm thấy đám người chúng tôi chỉ biết chèn ép những người nhỏ bét, chúng tôi rất âm hiểm vô sỉ hay không?”
Trần Tử Huyên không nói gì, bị anh ta nhìn, sắc mặt cô có chút bối rối.
Đúng vậy, cô nghĩ với thế lực của nhà họ Nguyễn, người Nguyễn Chi Vũ muốn đối phó đương nhiên sẽ khó mà chạy khỏi.
“Không nói tới chuyện tối hôm qua Chu Hải đột nhiên cầm súng tập kích ở hầm đậu xe, chỉ cần chuyện tối hôm qua Chu Thông bắt cóc cô và Lưu Oánh Oánh thì đã là phạm tội hình sự, hơn nữa Chu Thông còn cho nổ tòa công xưởng bỏ hoang ở Thành Bắc, mấy cục người bọn Chi Vũ thiếu chút nữa đã chết ở đó...” Giọng Lê Hướng Bắc lập tức nghiêm túc.
“Trần Tử Huyên, cô giống như người ngoài cảm thấy cậu ấy rất nguy hiểm, nhưng cậu ấy có nguy hiểm như thế nào đi nữa thì đối với cô, cậu ấy vẫn luôn có thêm phần kiên nhẫn...”
Nếu không, Lê công tử anh ta cũng sẽ không rảnh rỗi nói chuyện phiếm với một người phụ nữ như vậy.
Chỉ là bởi vì Nguyễn Chi Vũ bảo anh ta chăm sóc cô.
Cho tới bây giờ cô đều chưa từng dốc lòng tìm hiểu qua anh, lúc nào cũng tỏ vẻ tránh anh còn không kịp.
“Trần Tử Huyên, không phải tất cả tình yêu nào cũng cần nói ra khỏi miệng.”
Vẻ mặt Trần Tử Huyên ngơ ngác nghe anh giọng anh ta trách cứ, có chút khó hiểu.
Lê Hướng Bắc không khỏi cảm thấy tức giận thay người anh em của mình: “Cô có biết không, Chi Vũ cậu ấy rất quan tâm cô.”
Mặc dù anh ta không biết Nguyễn Chi Vũ đang suy nghĩ gì, nhưng tối hôm qua tất cả bọn họ đều rõ ràng nhìn thấy anh thật sự rất khẩn trương, anh quan tâm cô, điều này là không thể nghi ngờ.
Đầu óc người phụ nữ ngồi bên giường bệnh căng thẳng, vẻ mặt cô kinh ngạc giống như là nghe được điều gì vô cùng khủng khiếp không tưởng tượng nổi vậy.
“Trần Tử Huyên, cô thông minh hết cứu! Lưu Oánh Oánh còn có tâm hơn cô, Chi Vũ cậu ấy thích cô...” Lê Hướng Bắc hận rèn sắt không thành thép rống lên với cô.
“Cậu ấy thích cô! Chẳng lẽ cô không cảm nhận được một chút nào sao!”