Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 285: Chương 285: Chiếc Ferrari màu đen dưới ánh đèn đường




Chợ đêm trên phố chùa, các cửa hàng, nhà hàng đều sáng đèn rực rỡ, trên đầu treo rất nhiều biển quảng cáo rất có hơi thở của niên đại. Khu vực này là nơi tụ tập của các quán ăn, trước mỗi quầy đều có đầu bếp địa phương rán hải sản trong một chiếc nồi to màu đen. Con phố đầu đông vẫn rất sôi động, đèn nê ông quanh phố nhấp nháy rực rỡ, đám đông cuồn cuộn, hương xào thoang thoảng.

Trần Tử Huyên tò mò nhìn xung quanh.

Có lẽ vì vẻ ngoài nổi bật của cô, cộng thêm cả bộ quần áo kỳ lạ của cô tối nay, những thực khách của một số quầy hàng mà cô đi ngang qua đều sẽ đổ dồn ánh mắt vào cô.

“Cô gái xinh đẹp, cô có muốn ăn thử cơm niêu nướng than của tôi không? Muốn ăn bao nhiêu cô cứ nói.” Đột nhiên, một chủ quầy hàng bên cạnh cười lớn nói với cô.

Trần Tử Huyên dừng bước chân, quay lại nhìn.

Cô nhìn thấy ông chủ trung niên bụng lớn này cười rất hiền hậu. Mặc dù không biết ông ta đang nói gì nhưng nghe nói nhìn chung món ăn của các đầu bếp béo khá ngon.

Vì thế, cô gật đầu.

Bàn ghế của các quán ăn đều ở ngoài đường khiến người ta ở đây thoải mái hơn so với khách sạn tinh tế và gò bó.

Chỗ ngồi xung quanh chật kín, công việc kinh doanh tốt vô cùng. Mọi người ăn cơm uống bia, cử chỉ khá thoải mái. Một vài người đàn ông ở một bàn không biết đang nói gì, họ vừa ăn món xào vừa ôm bụng cười to.

Trần Tử Huyên yên lặng nhìn họ chằm chằm một lúc, cho đến khi người ta quay đầu nhìn về phía cô, cô cảm thấy không thích hợp, lập tức quay lại với vẻ xấu hổ.

“Trước đây cô đã từng đến quán ăn vỉa hè bao giờ chưa?”

Ông chủ cầm một phần thực đơn đi tới.

“Đồ ăn hoang dã, bát đũa và ghế đẩu của chúng tôi đều sạch sẽ và đủ tiêu chuẩn. Nhưng nếu cô muốn làm cho nó giống như một khách sạn được xếp hạng sao thì đó không phải là vấn đề. Tuy nhiên con người một đời, mọi vật cũng một đời, vi khuẩn lớn ăn vi khuẩn nhỏ. Ha ha ha, điều quan trọng nhất là ăn uống vui vẻ.”

Trần Tử Huyên nghe thấy lời ông ta nói thì khuôn mặt cô hơi đỏ lên, có hơi bối rối.

Cô không biết nói tiếng Quảng Đông, nếu giọng quá nặng thì cô nghe không hiểu được. Nhưng cô có thể đoán được câu đầu tiên, ông ta hỏi cô đã bao giờ đi quán ăn vỉa hè bao giờ chưa.

Kỳ thật, cô đã từng đi ăn quán ăn vỉa hè, lúc đó cô vừa mới rời khỏi nhà họ Trần. Tuy rằng rất nghèo nhưng môi trường mới cũng khiến cô cảm thấy rất mới lạ.

Lý do tại sao vừa rồi cô lẳng lặng nhìn những người đàn ông đó là vì cô đột nhiên nghĩ rằng mấy người Nguyễn Chi Vũ chắc chắn sẽ không dùng bữa như thế này ở nơi công cộng, ngay cả cười mà anh cũng rất hiếm khi cười.

“Cô gái đi mấy người?”

Giọng nói của chủ quầy hàng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Ánh mắt của Trần Tử Huyên hơi trợn to. Cô có chút khẩn trương và quýnh quáng, giờ cô thực sự không biết ông ta đang nói về cái gì rồi.

Ông chủ vốn đã rất quen thuộc với các khách lạ, cười dịu dàng, chỉ vào chiếc áo vét tông trên người cô: “Cô định đi chơi với bạn trai à?” Sau đó ông ta vươn ra hai ngón tay: “Hai vị?”

Trần Tử Huyên vô thức cúi đầu liếc nhìn chiếc áo khoác nam trên người mình. Đây là chiếc áo khoác mà cô vừa cướp của Lê Hướng Bắc.

“Tôi còn có một người bạn sẽ đến sau.”

Trần Tử Huyên nói được tiếng phổ thông. Chủ quầy hàng là một người rất vui vẻ và hài hước, ngay từ đầu còn lo rằng cô nói tiếng Anh. Mấy ông già như bọn họ thực sự không học được tiếng Anh. Phố chùa là một chợ đêm rất nổi tiếng ở Hồng Kông, nên thường có người nước ngoài hoặc Hoa kiều sinh sống ở nước ngoài đến đây.

Chủ quầy hàng ngay lập tức thể hiện trình độ tiếng phổ thông của mình.

Ông ta vỗ ngực, nở nụ cười chất phác nói với cô: “Không thành vấn đề, bao nhiêu người bạn cũng không thành vấn đề.”

Người Hồng Kông nói tiếng phổ thông luôn có chút buồn cười. Trần Tử Huyên không thể nhịn được cười, chủ quầy hàng đỏ mặt, gọi một dì dọn bàn trống cho cô.

Trần Tử Huyên cảm ơn rồi cầm lấy thực đơn. Cô có thể nhận ra các chữ trên này, nhanh chóng chọn một vài món ăn và một cơm niêu đất đặc trưng, rồi thành thật ngồi chờ ăn.

Tuần sau là lễ giáng sinh, hiện tại gió đêm tháng mười hai thổi qua, đám người náo nhiệt nhưng cô vẫn cảm thấy ớn lạnh, rụt cổ. Kể từ lần trước đến nay sức khỏe của cô đã kém đi rất nhiều.

“Lê Hướng Bắc chạy đi đâu rồi nhỉ?”

Bị gió thổi qua, cô không khỏi thấp giọng oán trách một tiếng, kéo chặt áo vest trên người, quay đầu nhìn về phía bên trái.

Cô nhíu mày, không rõ có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy có ánh mắt nóng rực đang nhìn qua. Nhưng cô nhìn kỹ một lúc cũng không thấy bóng dáng của Lê Hướng Bắc.

Hướng đó không có nhiều người qua lại, chỉ có một chiếc Ferrari màu đen đậu dưới ánh đèn đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.