Trần Tử Huyên, em an phận một chút cho tôi, đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa... Từ sau buổi tối hôm đó khi Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng cảnh cảm cô, Trần Tử Huyên vẫn luôn cố gắng “không an phận”, giống như cố ý muốn đối nghịch với anh vậy. Không lúc nào là không khiêu khích anh.
Giữa trưa hè, ánh mặt trời bên ngoài vô cùng chói chang.
Người giúp việc trong phòng khách của nhà họ Nguyễn đang bận rộn để chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn cho những vị khách mới đến.
Sáng sớm hôm nay, Lê Hướng Bắc, Bùi Hạo Nhiên còn có một vài người đàn ông chưa từng gặp mặt đã đến nhà họ Nguyễn.
Những người này đến phòng làm việc rộng rãi của Nguyễn Chi Vũ, không biết là mở một hội nghị gì đó. Dù sao Trần Tử Huyên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Hơn nữa bây giờ cô cũng không muốn biết.
“Thiếu phu nhân...”
Đã đến giờ ăn trưa, Trần Tử Huyên sải bước đi tới, mà bác Phương khi nhìn thấy cô đến lại có vẻ hơi giật mình.
Từ buổi tối thiếu gia nhà bọn họ dạy dỗ cô hôm đó, Trần Tử Huyên đã từ chối ngồi ăn cùng bàn với Nguyễn Chi Vũ.
Dù sao có anh ở đây, cô nhất định sẽ quay đầu bước đi.
Ở bàn bên kia, Nguyễn Chi Vũ cùng người khác đang ngồi ngay ngắn, bọn họ vẫn còn chưa động đũa. Bùi Hạo Nhiên nở nụ cười ôn hòa, cùng những người khác chào hỏi cô.
“Đã lâu không gặp, nể mặt ăn cùng bọn đàn ông chúng tôi một bữa cơm chứ...”
Trần Tử Huyên cười đáp lại anh ta: “Tôi đã ăn rồi.”
“Nhưng mà tôi hơi no, cho nên, sau khi ăn xong tôi muốn vận động một chút.” Cô quay đầu trừng mắt nhìn Nguyễn Chi Vũ ở giữa bàn, nhấn mạnh câu nói cuối cùng, không rõ có ý gì.
Nhóm người Lê Hướng Bắc không hiểu chuyện vận động sau bữa ăn cô nói là có ý gì, tò mò muốn hỏi người đàn ông trong nhà. Tuy nhiên còn chưa kịp hỏi thì phòng khách đã vang lên tiếng đàn piano thanh thúy du dương.
Đầu ngón tay mảnh khảnh, khéo léo lướt trên những phím đàn đen trắng, là bài Nocturne của Chopin.
Bản nhạc này, Trần Tử Huyên chơi rất thông thạo, cô có thể thuộc lòng nó mà không cần nhìn nhạc phổ. Đầu ngón tay cô chơi đàn càng lúc càng nhanh, lực nhấn phím càng lúc càng mạnh, giống như đang trút giận chuyện gì đó vậy.
Đàn dương cầm rất êm tai, nhưng những người giúp việc trong nhà họ Nguyễn đều trở nên sợ hãi.
Bùi Hạo Nhiên cùng Lê Hướng Bắc cảnh giác trố mắt nhìn nhau, những người còn lại trong phòng ăn có chút sợ hãi, khóe mắt len lén liếc về phía Nguyễn Chi Vũ ngồi ở trung tâm.
Bỗng nhiên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng bọn họ.
Mà tiếng đàn piano vẫn lưu loát vang lên như cũ, từng tiếng đàn lọt vào tai, làm sao cô dám chơi bản nhạc này trong nhà họ Nguyễn...
“Đủ rồi...”
Người đàn ông ở phòng ăn bên kia có vẻ như không thể nhịn được nữa, tức giận đứng lên, chén đĩa trên bàn ăn lắc lư. Trong lòng nhóm người Lê Hướng Bắc cũng căng thẳng theo.
“Trần Tử Huyên, rốt cuộc em náo loạn đủ chưa!”
Mãi cho đến nốt nhạc cuối cùng của dạ khúc này, cô mới hài lòng dừng lại.
Phòng ăn nhà họ Nguyễn có hơi xa so với cây đàn piano ở giữa sảnh, nhưng tiếng đàn lại làm cho người khác không thể nào bỏ qua được, cũng khiến cho vài người phát cáu cả lên.
Không sai, cô biết, xưa nay anh không thích người nào chơi đàn dương cầm trong nhà cả, nhất là bản Nocturne này.
Không khí trong nhà trở nên ngưng trọng, căng thẳng lên cao.
Quản gia lo lắng chạy tới bên cạnh Trần Tử Huyên, thấp giọng nói: “Cậu Chi Vũ không thích tác phẩm này, là bởi vì trước đây phu nhân đã từng...”
Giang Hoa Nhân từng là một nghệ sĩ piano quốc tế, hơn nữa bản nhạc yêu thích của bà ta là Chopin Nocturne. Khi đó, bà ta nhờ bản nhạc này mà đã trở nên nổi tiếng vì kỹ thuật điêu luyện của mình.
“Vậy sao?” Trần Tử Huyên đứng lên trước cây đàn, vẻ mặt không thèm để ý.
“Đừng nói cho tôi biết làm gì, Nguyễn Chi Vũ nói, bất kỳ chuyện gì ở đây tôi cung không được xen vào.”1
Bước chân Trần Tử Huyên đạp mạnh, cơ thể thẳng tắp, cứ như vậy sải bước qua phòng ăn. Rõ ràng là đang thị uy với người đàn ông ở bên kia...
Để cho cô an phận một chút sao! Vậy tôi sẽ hết lần này tới lần khác không an phận cho anh thấy!
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ âm trầm đến mức khó coi, muốn nổi giận nhưng cố nén lại. Anh trợn mắt nhìn người phụ nữ kia ầm ĩ rời đi, đám người Lê Hướng Bắc đáng thương sợ hãi đến nỗi thở cũng không dám lớn tiếng.
Cuộc chiến tranh lạnh này của bọn họ không biết bắt đầu từ lúc nào. Có lẽ là ngày mà cô đã phí hết tâm tư muốn nấu cho anh một bữa thật ngon, nhưng anh lại dạy dỗ cô một cách khó hiểu. Trần Tử Huyên không phục.
Hoặc có lẽ những vấn đề giữa bọn họ đã sớm tồn tại, chẳng qua chỉ là dồn nén quá lâu rồi thôi.
Dù sao khi chủ nhà chiến tranh lạnh, người xui xẻo nhất chính là người giúp việc trong nhà.
“Cậu Chi Vũ nói, cậu ấy... cậu ấy tối nay không về nhà ăn cơm.”
Buổi trưa, Trần Tử Huyên đánh đàn thị uy, chọc cho sắc mặt của Nguyễn Chi Vũ xanh mét. Buổi tối anh dứt khoát không về nhà, mắt không thấy tâm không phiền. Anh lười phải ồn ào với cô.
Trần Tử Huyên nghiến răng nghiến lợi nhìn một bàn thức ăn.
Cô hít một hơi thật sâu, giả vờ thờ ơ không sao cả, cười vui vẻ với bác Phương. Bà bị cô nhìn, trong lòng có dự cảm không tốt lắm.
“Người đâu rồi!”
Gần 12 giờ đêm, Nguyễn Chi Vũ từ bên ngoài về.
Theo thường lệ, anh trở về phòng ngủ trước, sau khi anh mở cửa phòng ra, phát hiện thấy bên trong tối đen như mực, đèn đã tắt, trên giường cũng không có ai ngủ cả.
“Cô ấy đi đâu rồi!”
Nguyễn Chi Vũ cắn răng hỏi một câu, lửa giận gần như bộc phát.
Áp lực của bác Phương rất lớn, lần này bà còn kéo theo cả quản gia tới, bà sợ rằng một mình không thể đối phó được với Nguyễn Chi Vũ.
“Tôi hỏi các người, cô ấy đi đâu, đừng bảo giống như lần trước người chạy đi mất cũng không biết!”
Gần đây ồn ào với Trần Tử Huyên, anh thật sự vô cùng tâm phiền ý loạn, cộng thêm việc kinh doanh, còn có cả một số chuyện cá nhân rườm rà. Tất cả đều khiến anh không thể nghỉ ngơi một phút nào cả.
Vẻ mặt của Quản gia vô cùng phức tạp, ngập ngừng lên tiếng: “Thiếu phu nhân đã đến nhà bạn qua đêm rồi.”1
“Khoảng 7 giờ tối nay, tài xế đã tự mình đưa cô ấy đến đó, lúc đó chúng tôi có gọi điện cho cậu...” Nhưng Nguyễn Chi Vũ quá bận rộn, trợ lý nghe nói đó là quản gia gọi tới nên cũng không để trong lòng, tiếp tục làm việc.
cô không để ý đến và đã trở lại làm việc.
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ u ám, mím chặt môi không nói lời nào.
Chắc là cô đến căn hộ trọ của người phụ nữ tên Chu Tiểu Duy kia.
Bác Phương do dự một lúc rồi cẩn thận mở miệng nói: “Cậu Chi Vũ, thiếu phu nhân tính tình tuy có hơi ầm ĩ nhưng cô ấy cũng không có ý xấu, cậu đừng so đo với cô ấy...”
Nguyễn Chi Vũ nghe đến đây, trong mắt chợt hiện lên lửa giận.
Nếu anh cùng người phụ nữ chết bầm Trần Tử Huyên này so đo, cô ấy còn có thể như vậy sao... Cũng không biết dùng từ gì để nói với cô nữa, thật là tức chết mà.
Mặc dù là mùa hè, nhưng gió đêm vào sáng sớm cũng có chút mát mẻ.
“Cậu Chi Vũ, cậu có muốn đón Thiếu phu nhân về nhà không...” Quản gia cũng biết Nguyễn Chi Vũ không muốn cùng cô tranh cãi, anh không trở về nhà dùng cơm chỉ là tránh đi mà thôi.
“Không cần phải để ý đến cô ấy!”
Lần này ngược lại Nguyễn Chi Vũ thật sự nổi giận, cô lại chạy ra ngoài cơ đấy!
Anh xoay người, không thèm để ý tới cô, bước dài đi về phía phòng làm việc, mà sức lực cầm điện thoại có hơi lớn vì tức giận.
“Trần Tử Huyên, cậu cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại làm gì thế?”
Căn hộ nhỏ khoảng 70 mét vuông này là tổ ấm của Chu Tiểu Duy.
Bình thường khoảng 12 giờ sáng, cô ấy thường đã tắm rồi đi ngủ, chỉ là tối nay Trần Tử Huyên đột ngột đến thăm khiến cô ấy có hơi bất ngờ cùng mê muội.
“Không có gì.”
Trần Tử Huyên không biết cô tức giận vì cái gì nữa, bèn ném điện thoại sang một bên.
Chu Tiểu Duy nhìn cô từ trên xuống dưới, tò mò hỏi một câu: “Trần Tử Huyên, cậu bỏ nhà ra đi sao?”