Trần Tử Huyên trở lại nhà họ Nguyễn mới phát hiện lúc này ông cụ Nguyễn vẫn chưa trở về. “Ông cụ vẫn đang ở bệnh viện Seattle...” Quản gia bảo người làm chuẩn bị một ít cháo cho cô, thuận tiện giải thích ngắn gọn cho cô nghe.
“Thân thể ông nội có chỗ nào không khỏe sao?”
Quản gia cũng không nhiều lời, chỉ nói mấy câu: “Ăn một ít cháo nóng rồi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi đi, dù sao cũng bị lệch múi giờ.” Sau đó ông ta làm như thể có chuyện gì bận rộn, xoay người rời đi.
Trần Tử Huyên đứng trước bàn ăn còn muốn hỏi thêm một câu, nhưng trước mặt là bóng dáng quản gia đã đi rồi.
Cô không có cảm giác thèm ăn, chỉ tùy ý ăn vài miếng, rồi trở về phòng ngủ của mình.
Cô nhớ tới hôm trước Lê Hướng Bắc đã nói, ông nội rất tức giận, cho nên cũng không thèm để ý đến chuyện hỗn loạn xảy ra trong tập đoàn lần này. Còn nói những chuyện hư hỏng này cứ để cho Nguyễn Chi Vũ tự mình giải quyết.
Sau khi ngủ trên máy bay, bây giờ cô cũng không còn buồn ngủ nữa.
Không khí cùng môi trường ở Seattle thực sự rất tốt, tuy nhiên, vẫn không có cảm thấy thoải mái như ở nhà. Không biết từ lúc nào cô đã đem nhà họ Nguyễn thành nhà của mình.
Cô vùi mình trên ghế salon dài ở trong phòng ngủ, bật TV bằng điều khiển từ xa.
Điều làm cô giật mình là, trong kênh truyền hình đang phát sóng trực tiếp một hội nghị, người đàn ông đứng giữa hội nghị không ai khác chính là Nguyễn Chi Vũ, người vừa là tâm điểm của tin đồn bị tai nạn xe hơi.
“Lần đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh như thế này, lại trong dáng vẻ một con mèo ốm yếu.”
Trần Tử Huyên nhìn người đàn ông trên TV, không khỏi lẩm bẩm. Nguyễn Chi Vũ bị gãy xương bả vai bên phải, chỉ có thể cố định tay phải bằng một chiếc nẹp đặc thù.
Nhưng cho dù bị bệnh thì khí chất lạnh lùng của anh vẫn cho thấy rõ anh không phải là một người đàn ông dễ đắc tội.
“Xem ra ông nội thật sự rất tức giận.”
Cô cau mày, có chút không hiểu nỗi, bình thường ông cụ trông rất nghiêm nghị nhưng rõ ràng lại vô cùng quan tâm đến Nguyễn Chi Vũ. Thế mà bây giờ lại để cho đứa cháu nội đang bệnh tật tự mình lộ diện.
“Ông nội đang bận rộn gì ở Seattle vậy?” Sức khỏe của ông cụ rất tốt, không có bệnh gì cả.
Đột nhiên điện thoại bỗng reo lên, cô bèn nhấc máy.
“Trần Tử Huyên, cậu đã về nước rồi sao?” Là Chu Tiểu Duy gọi tới.
Cô đem điều khiển chỉnh âm lượng TV xuống thấp, nói: “Tớ vừa về đến nhà không bao lâu.”
Chu Tiểu Duy lờ mờ nghe được vài âm thanh tin tức từ trong điện thoại của cô truyền đến, do dự hỏi ngược lại: “Cậu đang xem buổi họp báo của Mark à?”
“Ừ.”
Thật ra Chu Tiểu Duy cũng đang xem kênh này ở nhà, giọng nói của cô ấy nghe có chút khổ não: “Trần Tử Huyên à, cảm ơn chồng của cậu nhé, lần này tớ sắp bị phiền chết rồi.”
“Lần trước bạn bè trong buổi họp lớp kéo tớ vào một nhóm WeChat, là ngày chúng ta tụ họp đó. Những người phụ nữ kia chắc chắn sẽ không chịu buông tha cơ hội tốt như vậy, lén lút chụp ảnh khuôn mặt của chồng cậu. Sau chuyện này, các cô ấy còn đắc ý nói trong nhóm rằng bọn họ muốn cất giấu nam thần... Bây giờ nam thần đã trở thành cháu đích tôn nhà họ Nguyễn của thành phố A này, các cô ấy thật đúng là muốn bùng nổ mà.”
“Từng người gửi tin nhắn riêng cho tớ, giống như thể bọn họ bị sét đánh vậy, không thể tin được là bọn họ lại phấn khích đến vậy.”
Như đã nói qua, sở dĩ Chu Tiểu Duy biết được buổi họp báo này là do tâm tư nóng nảy của đám chị em này nhiệt tình chuyển đến cho cô.
“Tối hôm đó ở khu nghỉ dưỡng thiên nhiên, Lão Ban còn bưng rượu chạy tới khoe khoang trước mặt chồng cậu nữa chứ. Ha ha ha, chắc hiện tại trong lòng cậu ta đang vô cùng thấp thỏm đây, còn hỏi thăm tớ xem thử cậu yêu thích cái gì nữa chứ. Xem ra là định tặng quà cho cậu...”
Chu Tiểu Duy nói chuyện với cô về mấy người bạn học cũ, nhưng Trần Tử Huyên nghe có chút lơ đễnh, đôi mắt hơi híp lại chăm chú nhìn TV...
“... Vậy lần sau tớ bảo anh ấy khiêm tốn một chút vậy.” Cô thuận miệng đáp lại một tiếng.
“Sao vậy?”
Chu Tiểu Duy nghe thấy giọng cô trầm hơn một chút, bèn hỏi: “Vụ tai nạn xe hơi vừa rồi... Trong video trông Mark có vẻ bị thương ở cánh tay phải. Tuy nhiên tinh thần vẫn còn khá lắm, còn cậu thì sao, có bị thương ở đâu không?”
“Tớ không sao.”
Trần Tử Huyên quả thực không bị thương, chỉ là cô không hiểu, trong buổi họp báo, Nguyễn Chi Vũ đã nghiêm túc tuyên bố vụ tai nạn xe cộ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, anh ấy cũng không định truy cứu Triệu Dịch Kiệt.
Theo như cô biết, Nguyễn Chi Vũ không phải là người dễ tha thứ như vậy.
Triệu Dịch Kiệt đã bị tạm giữ hình sự vì lái xe trong tình trạng say rượu. Tội danh này ngược lại không phải vấn đề gì khó đối với nhà họ Dịch. Nguyễn Ngọc Hoàn lo lắng bất an nhiều ngày như vậy, cũng chính là vì lo lắng Nguyễn Chi Vũ sẽ truy cứu.
Trần Tử Huyên suy nghĩ một chút, tự hỏi: “Bởi vì tình thân sao?”
Nhưng, chuyện này thật sự không giống tác phong của anh.
“Vào đêm xảy ra vụ án, đã tìm thấy một người khả nghi ở trong bãi đậu xe của khu nghỉ dưỡng thiên nhiên. Chắc chắn có người cố ý động tay động chân vào xe của Triệu Dịch Kiệt... “
Nguyễn Chi Vũ chỉ phát biểu ngắn gọn mấy câu trong buổi họp báo, sau đó rời đi ngay.
Bọn họ trực tiếp đi thẳng vào phòng làm việc ở công ty, sau khi thư ký đóng cửa lại, Bùi Hạo Nhiên bắt đầu cho anh xem một số đoạn phim mà anh ta tìm được.
“Không ngờ những ngày cậu nằm viện ở Seattle, truyền thông trong nước đã bị người nào đó âm thầm dắt mũi. Tờ báo này đã thú nhận với chúng ta rằng họ đã nhận một khoản tiền để tung tin đồn ác ý về mức độ nghiêm trọng của vụ tai nạn xe cộ lần này. Cộng thêm bây giờ truyền thông lại tự do ngôn luận, rất khó khống chế. Những tin đồn ác ý kia ảnh hưởng trực tiếp đến lòng tin của các cổ đông...”
Mặc dù ban đầu bọn họ đều cảm thấy, việc Triệu Dịch Kiệt say rượu đâm xe khiến Nguyễn Chi Vũ bị thương nặng là do Trần Tử Huyên gây ra.
Nhưng bây giờ rõ ràng là mũi dùi này lại đang chĩa vào Nguyễn Chi Vũ.
“Trông có vẻ không hề giống như đối thủ kinh doanh.”
Tiêu Kiệt đặt văn kiện hồ sơ dự án xuống bàn, từ sau khi Nguyễn Chi Vũ xảy ra chuyện, bọn họ đã điều tra trong cộng đồng doanh nghiệp, suy nghĩ xem ai là người liều mạng làm ra chuyện này. Nhưng thức đêm tra xét gần hai tuần vẫn không tìm thấy ai khả nghi cả.
Đối phương không chỉ muốn công kích tập đoàn, mà còn trực tiếp muốn mạng của Nguyễn Chi Vũ.
“Chẳng lẽ là người thân của hai anh em nhà họ Chu kia...” Lê Hướng Bắc cũng có chút mệt mỏi dựa lưng vào sô pha, tùy ý hỏi một câu.
Tinh thần của Bùi Hạo Nhiên cũng có chút mệt mỏi, nhàn nhạt mở miệng nói: “Tôi đã phái người đi điều tra, anh em của nhà họ Chu vẫn đang còn biểu hiện rất tốt trong tù, mẹ con nhà họ cũng không có gì khác thường cả.” Nhà họ Chu không có khả năng lập kế hoạch cho một vụ tai nạn xe hơi rồi tung tin vịt như vậy được.
“... Hơn nữa, sau tai nạn lần đó của nhà họ Chu, càng không có kẻ ngu xuẩn nào dám bốc đồng cùng Chi Vũng gây chiến nữa đâu.”
Lê Hướng Bắc đang thảo luận cùng mọi người, mà người trong cuộc dường như chỉ nghe thôi, không hề mở miệng.
“Chi Vũ, cậu có manh mối gì sao?”
Bùi Hạo Nhiên thấy ánh mắt anh trầm xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Ai mà lại không kịp đợi muốn xem vận rủi của tôi thế chứ...” Khóe môi Nguyễn Chi Vũ nhếch lên, tự giễu: “Xem ra, đúng thật là không ít.”
Đột nhiên, anh đứng lên, lạnh lùng ném xuống một câu: “Để cho bọn họ bắt đầu tra từ những người quen thuộc nhất đi.”
“Tôi đi về trước.”
Nói xong, Nguyễn Chi Vũ nhấc chân đi thẳng ra cửa.
“Mệt mỏi quá.”
Lê Hướng Bắc nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ rời đi, lập tức không còn chút hình tượng nào ngả người ở trên sô pha, than thở kêu rên.
“Đúng như lời Chi Vũ nói, phân phó cho những người bên dưới, bắt đầu tra từ những người quen thuộc nhất. Đối phương dường như biết rất rõ ân oán cá nhân giữa Triệu Dịch Kiệt và Chi Vũ, có lẽ thật sự là người quen...”
“Chi Vũ xem ra cũng không quan tâm lắm, có lẽ cũng chỉ là tép riêu thôi, chúng ta cũng về nhà nằm đi.”
Bùi Hạo Nhiên liếc mắt xem thường nhìn anh ta.