Người đàn ông ở đầu dây điện thoại bên kia không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng khi người đó nghe thấy cái tên Trần Tử Huyên thì khuôn mặt lạnh lùng của anh thoáng hiện lên một tia suy nghĩ.
“Cô ấy đi cùng ai?” Giọng của Nguyễn Chi Vũ trong trẻo nhưng lạnh như băng hỏi ngược lại.
Lê Hướng Bắc hơi nhướng mày, anh ta tưởng rằng Nguyễn Chi Vũ sẽ cúp máy vì cảm thấy những thứ này thật nhàm chán.
“Cô ấy vừa đi khám thai ở bệnh viện về, không muốn về nhà họ Nguyễn sớm như vậy nên đang đi loanh quanh ở đây, sau đó thì tình cờ gặp kẻ thù không đội trời chung của mình là Trương Thiến Thiến. Hai người phụ nữ ấy suýt chút nữa thì đã choảng nhau ở quầy chuyên doanh luôn rồi... “
“Bị thương rồi à?” Nguyễn Chi Vũ hỏi một câu rất kỳ quặc.
“Không.” Lê Hướng Bắc cười hì hì: “Nhưng tôi thấy tư thế này của bọn họ...”
“Cậu xem tình hình mà tự giải quyết đi!”
Bên Nguyễn Chi Vũ dường như đang thật sự rất bận, anh lạnh lùng thốt ra một câu, rồi sau đó dập ngang cuộc gọi của Lê Hướng Bắc.
Lê Hướng Bắc ngơ ngác, anh nói như vậy là có ý gì?
“Nếu Trần Tử Huyên bị thương, thì dù sao cũng không thể đổ hết lên đầu tôi chứ!”
“Cậu Lê...” Cô bạn gái mới của Lê Hướng Bắc là một người mẫu, cô ta ngồi bên cạnh hờn dỗi gọi tên anh ta: “Cậu Lê à, anh cứ dán mắt vào cô gái kia làm gì vậy, không phải là đã chấm người ta rồi chứ.”
“Cục cưng à, em qua cửa hàng bên kia...” Lê Hướng Bắc dặn dò cô bạn gái của mình vài câu.
Người phụ nữ ấy ban đầu tỏ ra ghen tị, nhưng sau khi nghe xong câu nói kế tiếp của Lê Hướng Bắc thì lập tức trở nên hoảng hốt: “Em biết rồi.” Cô ta sải bước nhanh trên đôi giày cao gót đi sang bên kia.
“Anh nói gì?”
“Tại sao không chấp nhận thông tin thành viên của tôi?” Năm phút sau, Trương Thiến Thiến tức giận nhìn chằm chằm vào người quản lý quầy chuyên doanh: “Anh có biết tôi là ai không? Anh dám đắc tội với tôi à!”
“Thật sự rất xin lỗi.” Người quản lý cửa hàng không giải thích, mà chỉ máy móc nói xin lỗi.
“Hôm nay anh nhất định phải nói rõ ràng với tôi!”
Trần Tử Huyên cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cô đưa mắt quan sát cô nàng người mẫu vừa đi tới, sau đó nhìn Trương Thiến Thiến và cười khẽ: “Như thế này không phải là quá rõ ràng rồi à, họ không muốn bán quần áo cho cô!”
“Anh đợi đấy!” Trương Thiến Thiến tức giận trừng mắt nhìn Trần Tử Huyên, rồi quay đầu lại hung hăng to tiếng cảnh cáo người quản lý: “Bây giờ tôi sẽ gọi ông xã của tôi xuống…”
Trần Tử Huyên biết người chồng mà cô ta đang nhắc tới là Triệu Dịch Kiệt. Lúc trước khi cô còn chưa ly hôn với Triệu Dịch Kiệt thì ả đàn bà này đã trơ trẽn gọi anh ta một tiếng “ông xã” rồi, nghe thấy chỉ muốn phát ốm thôi!
Đúng là không biết xấu hổ mà!
Trần Tử Huyên quẹt thẻ, cuối cùng thật sự đã mua một tá đồ lót nam, sau đó cô quay người bước ra khỏi cửa hàng.
Trương Thiến Thiến nhìn túi hàng trên tay, tức giận mỉa mai sau lưng cô: “Trần Tử Huyên à, Triệu Dịch Kiệt không cần cô nữa rồi rồi!”
“Mấy bộ đồ lót này là loại cỡ lớn…” Trần Tử Huyên quay đầu liếc mắt nhìn cô ta, sau đó lạnh lùng buông một câu: “... Sợ là Triệu Dịch Kiệt mặc không vừa rồi.”
Cái gì?
Vẻ mặt của Trương Thiến Thiến hơi ngớ ra, lúc này, cô nàng người mẫu ăn mặc rất thời thượng trong cửa hàng nhẹ nhàng mở miệng nói bằng giọng điệu nịnh hót: “Chào cô chủ Nguyễn, cô đi thong thả ạ.”
Trương Thiến Thiến cố gắng nén lại những suy đoán và lo sợ ở trong lòng...
Cô ta vội vã chạy lên tầng năm tìm Triệu Dịch Kiệt: “Ban nãy em vừa gặp Trần Tử Huyên, người ta gọi cô ấy là mợ chủ Nguyễn, như vậy là sao?”
Vẻ mặt của Triệu Dịch Kiệt thoáng chốc trở nên ủ rũ, anh ta đặt con gái đang bế và chơi đùa trên tay mình xuống dưới sàn nhà.
Với vẻ mặt cáu kỉnh, anh ta một mình bước nhanh đến bên bệ cửa sổ, châm một điếu thuốc và rít vội vài hơi.
Anh ta chau mày, phun ra một làn khói, rồi bực bội nói: “Trần Tử Huyên đã đăng ký kết hôn với anh họ của anh, bây giờ cô ấy là chị dâu của anh.”
Bây giờ anh phải gọi Trần Tử Huyên là chị dâu, nghĩ đến đây, lồng ngực của Triệu Dịch Kiệt càng thêm khó chịu.
Trương Thiến Thiến kinh ngạc trợn tròn to cả hai mắt...
Trần Tử Huyên đã gả vào nhà họ Nguyễn ư?
Tâm trạng của Trần Tử Huyên đang không vui, vừa về đến nhà họ Nguyễn liền nghe thấy người giúp việc báo lại là ông cụ Nguyễn có việc tìm cô.
Cô đã sống ở nhà họ Nguyễn được gần một tuần rồi và lúc nào cô cũng cẩn thận từng li từng tí.
Buổi sáng, nữ giúp việc nhà họ Nguyễn đi cùng cô đến bệnh viện khám thai, cô không dễ gì có cơ hội được ra ngoài nên đã đến quảng trường đi dạo một lát, không ngờ lại đụng phải Trương Thiến Thiến, càng nghĩ lại càng thấy bực bội.
“Tìm tôi có chuyện gì vậy?” Ngoài việc ăn sáng với ông cụ Nguyễn, cô rất hiếm khi nhìn thấy ông.
Còn Nguyễn Chi Vũ vừa mất tích mấy ngày nay, nghe nói anh đi công tác, điều này khiến Trần Tử Huyên mừng thầm trong bụng, cô hy vọng anh đừng quay về để cô được tự do thêm một chút.
Vừa bước vào phòng khách của nơi ở dành cho chủ nhà họ Nguyễn, cô đã nghe thấy một giọng nói trầm ấm vang lên: “Không từ thủ đoạn cưới cô gái kia về nhà, vậy mà giờ bỏ mặc luôn rồi.”
“Thưa ông cụ, cậu chủ đi Berlin công tác, nghe nói ngày mai sẽ trở về.”
“Ngược lại cái kẻ làm chuyện xấu là Nguyễn Chi Vũ thì rất ung dung thoải mái, vừa nhận được giấy chứng nhận kết hôn thì bản thân đã chuồn đi công tác rồi.” Ông cụ Nguyễn hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ mấy cô ruột của nó ngày nào cũng qua đây tìm tôi, phiền chết đi được!”
“Thưa ông cụ, chẳng mấy khi cậu chủ để ý quan tâm tới cô chủ, đây cũng coi như là chuyện tốt mà.” Lão quản gia rót trà và cố gắng thuyết phục ông.
Trước đây bọn họ đều lo lắng Nguyễn Chi Vũ cả đời này sẽ không chịu lấy vợ, lần này may mắn là cậu chủ của bọn họ đã đồng ý kết hôn với Trần Tử Huyên.
Ông cụ Nguyễn nghe lão quản gia nói như vậy thì mặt mũi lập tức đen lại: “Mấy năm qua tôi lúc nào cũng giục nó kết hôn, còn giới thiệu cho nó rất nhiều cô gái xinh đẹp, ấy thế mà nó hết lần này đến lần khác chỉ đem lòng yêu mến con nhỏ diễn viên chết yểu Lưu Oánh Oánh. Nếu không phải dáng dấp của Trần Tử Huyên vừa vặn giống hệt với đứa con gái họ Lưu đó, thì tôi biết thừa nó chắc chắn sẽ để cho nhà họ Nguyễn của tôi không có người nối dõi!”
Ông cụ Nguyễn tức giận chửi bới ầm ĩ, nhưng đúng lúc này Trần Tử Huyên ở ngoài cửa đang sợ hãi đến nỗi đứng chết trân tại chỗ, cô hoàn toàn không cố ý nghe lén bí mật này.
“Rầm!”
Cô hơi căng thẳng nên bất thình lình không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống sàn nhà.
Khi ông cụ Nguyễn và lão quản gia nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn…